TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 76

“Tôi không nên nói ra vào lúc này. Ông ta bảo tôi rằng ông ta cần... kiểu
như là vệ sĩ, một người có thể được dùng cho một số nhiệm vụ bất thường,
và ông đã cho ông ta vài cái tên.”

Spencer ngả người ra sau ghế dò xét tôi. Từ đầu tới chân. Tôi có thể nói
rằng cuộc phỏng vấn đã kết thúc và giờ là lúc ông ta quyết định nói với tôi
theo cách nhã nhặn nhất. Một lúc sau, ông ta từ từ hít một hơi qua cái mũi
được chế tác khá đẹp của mình.

“Có thể là,” ông ta nói, “ông đã hiểu lầm những dịch vụ mà chúng tôi phục
vụ tại đây, thưa ông Fincham. Chúng tôi là một công ty luật. Luật sư.
Chúng tôi tranh tụng trước tòa. Đó là chức năng của chúng tôi. Và tôi nghĩ
đây chính là chỗ khởi đầu những rối rắm, chúng tôi không phải trung tâm
giới thiệu việc làm. Nếu như bạn của ông hài lòng với sự phục vụ ở đây thì
tôi rất vui. Nhưng tôi hy vọng và tin tưởng rằng đó là việc liên quan đến tư
vấn luật nhiều hơn là giới thiệu người làm.” Từ miệng ông ta chữ “người
làm
” nghe đầy vẻ khó chịu. “Xem chừng tốt hơn là ông hãy liên lạc với bạn
của mình để bảo đảm cho chắc về những thông tin ông muốn có?”

“Đó chính là vấn đề đấy,” tôi nói. “Bạn tôi đã đi xa rồi.” Ngừng một chút
rồi Spencer chầm chậm chớp mắt. Có cái gì đó là lạ, xấc xược trong cái
chớp mắt từ từ đó. Tôi biết thế, bởi vì bản thân tôi cũng từng làm thế.

“Ông cứ tự nhiên sử dụng điện thoại trong phòng thư ký.”

“Ông ấy không để lại số.”

“Chúa ơi, ông Fincham, thế thì khó cho ông rồi. Giờ nếu ông thứ lỗi...”
Ông ta đưa cặp kính lại lên mũi rồi chăm chú đọc những giấy tờ trên bàn.

“Bạn tôi muốn có một ai đó sẵn sàng giết người,” tôi nói.

Cặp kính lại được gỡ ra, cái cằm lại hất lên. “Vậy đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.