TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 74

Vượt qua bài kiểm tra sơ bộ, tôi được phép ngồi cho hạ nhiệt tại một phòng
chờ để đầy các số cũ của tờ Expressions, tập san dành cho người dùng thẻ
tín dụng của American Express. Bởi vậy tôi cứ ngồi đó đọc về những nhà
tạo mẫu quần có tiếng ở phố Jermyn, những người dệt tất ở Northampton,
những người làm mũ ở Panama, và khả năng Kerry Packer sẽ giành giải Vô
địch Polo Veuve Cliquot ở câu lạc bộ Smith’s Lawn năm nay thế nào, và
hầu như đọc qua tất cả những tin nổi bật, cho tới khi người thư ký quay lại
và nhướng mắt vẻ sỗ sàng vài lần với tôi.

Tôi được dẫn vào một căn phòng rộng lát gỗ sồi có những giá treo tranh
“Nữ hoàng và phần còn lại của thế giới” trên ba mặt tường, và một dãy tủ
gỗ dọc theo bức tường thứ tư. Có một bức ảnh trên bàn chụp ba thiếu niên,
trông như được cắt ra từ một cuốn catalogue, cạnh đó là một bức ảnh ký tên
Denis Thatcher. Tôi đang nghiền ngẫm cái sự thật kỳ quặc rằng cả hai bức
ảnh đều hướng ra ngoài cái bàn đó thì một cánh cửa phụ mở ra và Spencer
đột ngột xuất hiện.

Và đó là một sự xuất hiện ấn tượng. Ông ta là một phiên bản của Rex
Harrison nhưng cao hơn, với mái tóc màu xám, kính bán nguyệt và một cái
áo trắng lôm lốp chắc hẳn là tốn nhiều điện nước lắm. Quả thực tôi không
nhìn thấy ông ta hẹn giờ đồng hồ khi ngồi xuống.

“Ông Fincham, xin lỗi làm ông phải chờ, mời ông ngồi.”

Ông ta ra hiệu quanh phòng, như bảo tôi chọn, nhưng ở đó chỉ có duy nhất
một chiếc ghế. Tôi vừa ngồi xuống thì đã phải đứng phắt lên bởi vì cái ghế
kêu kẽo kẹt như thể gỗ đang bị nứt ra. Tiếng kêu rất to, nghe quằn quại khổ
sở đến nỗi tôi tưởng như người đi ngoài phố thảy đều dừng lại, đang ngóng
lên cửa sổ, phân vân không biết có nên gọi cảnh sát không. Spencer thì
dường như không để ý điều đó.

“Tôi không nghĩ là đã gặp ông ở câu lạc bộ,” ông ta nói, nở nụ cười đắt giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.