TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 75

Tôi lại ngồi xuống, mặc chiếc ghế gào thét lần nữa, loay hoay tìm thế ngồi
khả dĩ giúp cuộc nói chuyện của chúng tôi ít nhiều to hơn tiếng gỗ kêu.

“Câu lạc bộ?” Tôi hỏi, rồi nhìn xuống khi ông ta ra dấu về cái cà vạt của
tôi.

“À, ý ông là câu lạc bộ Garrick hả?”

Ông ta gật đầu, vẫn cười cười.

“Ồ, không,” tôi nói, “tôi không thường xuyên lên phố như ý muốn.” Tôi
phẩy tay ra vẻ ngụ ý về khoảng vài ngàn mẫu Anh ở Wiltshire cùng vô số
chó săn. Ông ta gật đầu, như thể hình dung được chính xác chỗ đó, và có
thể sẽ ghé vào ăn trưa nếu lần sau đi ngang qua.

“Giờ thì,” ông ta nói, “tôi có thể giúp gì cho ông nào?”

“À, chuyện này khá tế nhị...” Tôi bắt đầu.

“Ông Fincham,” ông ta nhẹ nhàng ngắt lời, “nếu như có một ngày các thân
chủ tới gặp tôi mà nói rằng cái chuyện khiến ông ta hoặc bà ta cần đến lời
khuyên của tôi là không tế nhị, thì lúc đó tốt nhất là tôi nên cởi áo xin về
vườn.” Từ vẻ mặt ông ta, tôi có thể thấy là ông ta trông chờ tôi tiếp thu điều
ấy như một lời nhận xét dí dỏm. Tất cả những gì tôi nghĩ được là câu ấy có
lẽ đã làm tôi tốn mất ba mươi bảng.

“Ồ, thật thú vị,” tôi nói, để ra vẻ mình đã cảm được câu đùa. Chúng tôi
cười thoải mái với nhau. “Vấn đề là,” tôi tiếp tục, “một người bạn của tôi
gần đây có nói với tôi rằng ông đã hết sức nhiệt tình khi tiến cử cho ông ta
vài người có những kỹ năng đặc biệt.”

Có một khoảng lặng, như tôi đã dự đoán trước. “Tôi hiểu rồi,” Spencer nói.
Nụ cười của ông ta từ từ tắt dần, cặp kính được tháo xuống, và cái cằm
vênh lên năm độ. “Liệu tôi có hân hạnh được biết tên người bạn của ông
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.