TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 88

“Và ngài đã nghĩ, thưa ông chủ, tôi chắc chắn nhiều người ở vào vị trí của
ngài cũng nghĩ thế, rằng khi một người yêu cầu ngài giết ai đó, thì ai đó
không thể lại chính là ông ta được.”

“Hiển nhiên trên đời này không ai làm vậy cả.”

“Hừm.” Solomon đã dịch tới cửa sổ, anh ta có vẻ bị quyến rũ bởi Tháp Bưu
điện ở đó.

“Thế thôi, phải không?” Tôi hỏi. “Hừm à? Báo cáo của Bộ Quốc phòng về
chuyện này chỉ gồm một chữ ‘hừm’, được bọc bằng da với nhũ vàng và
được nội các chính phủ ký xác nhận hay sao?”

Solomon không trả lời, vẫn nhìn chăm chăm vào cái ThápBưu điện.

“Rồi,” tôi nói, “thế thì hãy nói cho tôi biết. Chuyện gì đã xảy ra với Woolf
bố và Woolf con? Sao tôi tới được đây? Ai gọi xe cứu thương? Họ đã ở đó
với tôi cho đến lúc xe cứu thương tới chứ?”

“Ngài đã ăn ở cái nhà hàng cứ xoay xoay trên đỉnh kia bao giờ chưa...?”

“David, vì Chúa...”

“Cái người đã gọi xe cứu thương là ông Terence Glass nào đó, chủ của
phòng tranh chỗ ngài bị bắn, và là người đã kiến nghị đòi tiền của Bộ để tẩy
vết máu của ngài trên sàn.”

“Cảm động làm sao.”

“Dù vậy những người đã cứu sống ngài lại là Green vàBaker.”

“Green và Baker?”

“Họ đã theo ngài khá lâu. Baker đã bịt khăn lên vết thương của ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.