TAY NẮM, TAY BUÔNG VÀ MỘNG VÀNG SON - Trang 6

xuống lạy ta, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ có tha tội cho thần không?" Ta cười
ngất, vung tay áo: "Tha tội cho ngươi."

Dường như suốt những ngày tháng khoác tấm long bào nặng nề ấy, niềm

vui của ta chỉ có bấy nhiêu thôi.

Nghĩ lại, ta cũng không rõ ngày ấy mình chờ đợi điều gì. Sự cam chịu

của hắn dưới uy quyền của nữ chúa là ta, hay là...

Ánh mắt ấy, như một năm về trước?

...

Hắn cứ im lặng mãi như thế, dần dần cũng chẳng khác món đồ chơi mặc

cho ta đùa bỡn. Ta chán hắn, gọi người khác vào hầu. Gọi kẻ khác rồi, lại tự
hỏi: 'Đứng ngoài đó, không bị ta hiếp đáp nữa, hắn có mừng không?'

Từ ngày phụ hoàng rời khỏi hoàng cung, người trong cung vẫn thường

lén nhau to nhỏ xầm xì. Họ nói: mẫu hậu ta gian díu với tiền điện chỉ huy
sứ Trần Thủ Độ. Ta ghét lắm. Nhìn thấy cung nhân nào túm tụm, ta liền
phạt đánh mười roi. Dần dần trong cung cũng không còn ai dám nói xấu
mẫu hậu ta. Ta cứ tự cho mình giỏi, không hề biết rằng, kẻ khiến họ thật sự
im miệng không phải là ta.

Ta không đáng yêu bằng hoàng tỷ, cầm kì thi hoạ cũng không bằng. Thế

nhưng bức tranh vườn đào của ta lần đó so với bức tranh của hoàng tỷ lại
được hoạ sư khen ngợi hết lời. Ta vui lắm, cầm bức tranh chạy một mạch ra
vườn định khoe với mẫu hậu, định nài nỉ người cho ta gặp phụ hoàng.
Không ngờ, ngay tại chốn vườn đào thần thánh của ta, nơi ngày nào một
nhà bốn người chúng ta hạnh phúc sum vầy, người mẹ xinh đẹp đáng kính
của ta lại đang gục trên vai người đàn ông khác.

Đó là lần đầu tiên ta thật sự muốn giết một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.