TAY NẮM, TAY BUÔNG VÀ MỘNG VÀNG SON - Trang 8

Mỗi lần đến chỗ ta, Trần Cảnh vẫn thường kể chuyện trong triều, không

rõ là muốn thăm dò, hay muốn bù đắp cho ta chút cảm giác làm hoàng đế.
Ta tỏ ra lãnh đạm, chăm chú vẽ tranh, nhưng cũng không cản hắn. Hắn đến
rồi đi như một thói quen. Còn đối với ta, tất cả cũng chỉ là gió thoảng mây
bay.

Đêm đầu tiên của đời người con gái, ta nuốt nước mắt vượt qua cơn đau

xâu xé ấy, trong lòng chỉ nghĩ đến việc phải sinh cho họ Lý một hoàng nam.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh giữa đêm khuya, không rõ là mơ hay là thực, ta
cảm nhận được bàn tay Trần Cảnh đang nắm lấy tay ta rất chặt, nói như thì
thầm với chính mình: "Phật Kim, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng."

...

Ngày ta nhận được tin gần trăm sinh mạng tôn thất họ Lý gặp nạn ở Hoa

Lâm cũng là ngày Trần Thịnh ra đời.

Tám tuổi, ta đấu không lại Trần Thủ Độ. Mười bốn tuổi, vẫn đấu không

lại Trần Thủ Độ.

Sinh một đứa con mà cũng toan toan tính tính, rốt cuộc ta tay trắng.

Nhìn đứa trẻ mềm oặt sinh thiếu tháng lạnh dần trong tay mình, trời đất
quanh ta như sụp đổ, chỉ hận người chết đi sao không phải là ta.

Ta nằm trên giường, nhắm mắt, chờ đợi phụ hoàng trở về dẫn ta đi. Phụ

hoàng rồi cuối cùng cũng đến, cuối cùng cũng nắm lấy tay ta, nhưng ngay
lúc đó, lại có một bàn tay khác thình lình giữ lấy tay ta, rất chặt.

Là bàn tay ngày ấy bên góc vườn đào, là bàn tay ngày ấy sau đêm xuân

vấy máu.

Ta đứng sững lại.

Dần dần, chậm rãi, quay đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.