TAY NẮM, TAY BUÔNG VÀ MỘNG VÀNG SON - Trang 7

Ta định chạy ra, định xô hai người ấy, nhưng lại bị một bàn tay mạnh mẽ

kéo ra sau bụi rậm. Hắn bịt chặt miệng ta, nhìn thẳng vào mắt ta. Như xót
thương, lại như run sợ. Như ra lệnh, lại như nài nỉ.

Ánh mắt ấy, cả cuộc đời này, ta mãi mãi không quên.

...

Trần Cảnh thật sự rất ít nói. Trước đây ta cứ tưởng hắn không lên tiếng

là vì hắn sợ ta. Sau này, ta mới hiểu, hắn vốn là người trầm mặc, dường như
già trước tuổi.

Ngay cả lúc trên đại điện, bị ta bất ngờ giằng lại tấm long bào mà ta ghét

cay ghét đắng, hắn cũng không hề tỏ ra hốt hoảng. Chỉ kiên nhẫn luồn tay
dưới tấm long bào, giật giật nhẹ tay áo của ta, nhìn ta bằng ánh mắt khẩn
khoản ngày nào.

Ta không hề biết, thứ ta buông tay ngày ấy không chỉ là một tấm áo...

Mà là cả giang sơn tổ tiên ta đã truyền lại suốt chín đời.

Là hy vọng mong manh duy nhất của phụ hoàng ta.

Dù sau này mỗi lần gặp ác mộng, Trần Cảnh vẫn ôm dỗ dành ta: "Lúc ấy

nàng chỉ là một đứa trẻ, làm sao đối phó nổi thái sư, nàng không có lỗi." Ta
vĩnh viễn không thể tự tha thứ cho bản thân mình.

*

Trần Cảnh lên ngôi, mọi thứ xung quanh ta đều thay đổi. Giống như một

trận cuồng phong ập đến, cuốn trôi tất cả những thứ từng một thời quen
thuộc với ta.

Ta dần dần nhận ra thời thế, học cách tỏ ra an phận, làm một hoàng hậu

đoan trang hiền thục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.