Ngược dòng lịch sử, khoảng năm 1914, vào đêm 13 tháng 7, đồng bào
Tây Ninh bắt đầu trải qua nạn cọp lẻn về xóm trường học và nhà thờ công
giáo, trong phạm vi châu thành Tây Ninh. Chiều hôm ấy, cọp rời rừng, vào
xóm, rình bắt heo, bò và bắt luôn cả người, nếu như chúa sơn lâm thấy
thuận tiện…
Mới hơn 4 giờ chiều mà cọp đã làm lộng lắm rồi. Bắt được bò, cọp lôi
ngay vào một nơi khuất tịch ở gần đấy. Nơi này bốn bề phủ kín bởi các lùm
cây ổi tây dày bịch, nên không ai hay biết và trông thấy để kịp thời truy hô
cùng nhau đánh đuổi chúng.
Nhưng, tạo hóa chí công. Những loại độc dữ đi đến đâu, thường loài
khác biết được nên tránh xa. Cho nên, lúc ấy tín đồ công giáo đến nhà thờ
làm lễ, bỗng ngửi thấy mùi khét và hôi. Xem lại thì trời đang đứng gió, mà
trong bụi ổi lại thấy cành lá xao động. Sinh nghi, những người dạn dĩ hết
sức cẩn thận dò xét. Quả nhiên, họ thấy ngay một con cọp đang ngấu
nghiến con bò. Không chút chần chừ, người ta liền báo ngay cho dân chúng
để cùng nhau tiêu diệt con cọp gian ác kia.
Người có súng dùng súng, có gậy gộc thì dùng gậy gộc. Nhưng không
kịp rồi. Cọp thấy động liền phản ứng nhanh chóng, xông ra vồ ngay ông
Đội Nhiều và một người nữa. Nhanh trí và bình tĩnh ông Đội Nhiều lấy nón
phang vào mặt cọp để cọp phải tránh né, ông và người kia kịp thời lách
mình đối phó.
Bị ném nón thình lình, cọp đâm ra hoảng hốt, chụp lấy nón xé nát.
Không chút chậm trễ, Đội Nhiều nhanh chân treo lên cây me gần đấy thủ
thế. Còn người kia thì chạy thoát ra đường, vào bưu điện cấp báo về tỉnh.
Trong khi ấy, cọp vẫn ngạo nghễ phục nơi lùm cây, không thèm chạy
đi đâu cả ; dường như có ý thách loài người. Mà loài người thì đâu chịu bó
tay đầu hàng trước con vật hung ác.
Trong lúc cọp ngạo mạn, người thủ thế bao vây, viện binh kéo tới.
Ông tỉnh trưởng cùng với viên cận vệ, ông Đội Lê Văn Lâm
đến nơi. Tức
thì súng nổ đạn bay. Quả là cây súng tài, ngay loạt đạn đầu tiên, vị tỉnh