TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 137

Quảng Nam hợp cùng quân Đông cung Nguyễn Phúc Dương tìm kế chống
giữ. Một mình thần xin ở lại kinh thành chặn giặc.
Chữ Đức hỏi:
- Năm ngàn quân cấm vệ tôi đều mang theo để bảo vệ Chúa thượng. Trong
thành không có một tên quân, Tĩnh Điệp Hầu làm sao ngăn được bốn vạn
quân Trịnh.
Trường đáp:
- Việc gấp lắm rồi ông hãy mau hộ giá đi ngay. Tôi chỉ nhất thời ngăn giặc
không cho chúng đuổi kịp Chúa thượng mà thôi, chứ không thể giữ được
thành trì. Khi chúa vào đến Quảng Nam ông hãy lãnh ba ngàn quân ở lại
trấn giữ ải Hải Vân. Ải này một bên núi cao hiểm trở, một bên vực sâu
muôn trượng, đóng quân ở trên cao một có thể đánh trăm. Nếu ba quân
đồng lòng gắng sức, quân Trịnh không thể nào vượt khỏi Hải Vân quan.
Rồi Trường ôm chân chúa khóc nói:
- Xin Chúa thượng lên đường bảo trọng. Nếu thần chết thì làm ma nhà
Nguyễn, nếu còn sống thì dù ngàn dặm quan san cách trở, cũng tìm đường
theo Chúa mà thôi.
Chúa đỡ Nguyễn Đăng Trường dậy, khóc rằng:
- Thế mới biết lòng trung dũng của quan văn có thua gì võ tướng. Nếu lúc
trước ta đừng nghe lời Phúc Loan xây cung điện Phấn Dương tăng cao sưu
thuế thì có đâu đến nỗi. Nay thì cả cơ đồ cũng đổ nát, kể gì đến cung điện
Phấn Dương.
Nói rồi cùng Chữ Đức vội vã ra đi. Chờ chúa và hoàng thân quốc thích ra
cổng thành Nam xong, Nguyễn Đăng Trường bèn sai người hạ hết cờ hiệu
trên mặt thành, mở toang cổng thành phía Bắc, rồi cầm bút nghiên tự tay
viết trước cổng thành mấy chữ rằng: "Mở cổng thành giết Hoàng Ngũ
Phúc". Viết xong về nhà đỡ mẹ lên ngựa, Đăng Trường giả dạng thường
dân, hai mẹ con lên lưng một con ngựa ra cổng thành Nam bôn ba theo
chúa!
*
* *
Vừa lúc ấy Hoàng Ngũ Phúc dẫn đại binh đến cổng Bắc thành. Thấy trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.