TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 172

về phương Nam chiếm lấy đất Thuận Hóa, kinh thành Phú Xuân của họ
Nguyễn, đuổi Định Vương chạy vào Gia Định là nhờ công đức của ai?
Bá quan bất ngờ nghe hỏi, lại thấy Trịnh Sâm lộ vẻ hài lòng, liền đồng
thanh đáp:
- Ấy chính là nhờ công đức của Chúa thượng!
Ngô Cầu hăm hở nói tiếp:
- Nay vua Lê ở ngôi ba mươi sáu năm, tuổi đã già, sức đã yếu, mà không có
công đức gì cho trăm họ. Mọi việc lớn nhỏ trong nước đều do nơi Chúa
thượng của ta, vua Lê chỉ ngồi không mà hưởng lộc, ở trên đời sao lại có
việc bất công như thế. Chi bằng chúng ta sẵn dịp đông đủ trăm quan kéo
qua điện vua Lê, bảo nhà vua thoái vị nhường ngôi Thiên tử cho chúa thì lẽ
cương thường mới gom về một mối. Chứ trong nước đã có vua lại còn có
chúa, từ quan đến dân đều theo lệnh chúa thì vua ngồi đó để làm gì? Trăm
quan nghe thử lời tôi nói có đúng chăng?
Bây giờ quan trong triều phần đông đều là tay chân của Trịnh Sâm nghe
vậy đồng thanh nói:
- Lời Tạo Quận Công rất phải, chúng ta hãy qua điện vua bảo vua Lê thoái
vị cho rồi!
Nói xong đồng loạt đứng dậy toan đi. Bỗng có một người bước ra nói lớn:
- Việc ấy không nên!
Mọi người giật mình nhìn lại, hóa ra kẻ vừa nói là quan Thị lang Vũ Trần
Thiệu. Ngô Cầu nổi giận mắng Thiệu:
- Ngươi chỉ là một chức quan nhỏ dám kháng lệnh chúa hay sao?
Vũ Trần Thiệu bình thản đáp:
- Chúa chưa xuống lệnh sao gọi là kháng lệnh? Vả lại người xưa có câu:
“Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách”. Nay thấy họa diệt vong của chúa
lẽ nào tôi nhắm mắt làm ngơ.
Trịnh Sâm giận lắm nhưng cố nén hỏi:
- Ngươi nói thử xem họa diệt vong của ta là ở chỗ nào?
Thiệu bình thản đáp:
- Khải Chúa, tuy rằng truất ngôi vua Lê là điều trên thuận ý trời, dưới hợp
lòng dân. Nhưng từ xưa đến nay người nước Tàu bao giờ cũng lăm le chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.