TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 197

- Việc ấy thì không phải vội gì. Quân ta từ ngày khởi bình đến nay chinh
chiến triền miên, nên cho tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến mùa đông
gió bắc thổi mạnh, ta sẽ đem quân theo hai đường thuỷ bộ vào bắt chúng
nào có muộn gì!
Nói xong Nhạc truyền bãi triều.
Nói về Lý Tài sau ngày Tập Đình chết, biết mình không còn được Nguyễn
Nhạc tin dùng trong lòng buồn bực. Hôm ấy trên đường về tư dinh Lý Tài
bỗng gặp Đông cung Nguyễn Phúc Dương xăm xăm đi đến, Tại chặn lại
hỏi:
- Thế tử đi đâu mà gấp thế?
Dương hầm hầm nói:
- Ta đến hỏi Nguyễn Nhạc xem, Tống Phước Hiệp đã thuận ý đem quân về
Gia Định truất phế Nguyễn Phúc Thuần để Nguyễn Nhạc rảnh tay đem
quân ra đánh Trịnh, cớ sao lại thừa cơ Tống Phước Hiệp không phòng bí
mật đem quân đánh lấy Phú Yên?
Lý Tài cười hỏi:
- Thế tử lấy quyền gì mà bắt bẻ Chúa công tôi?
Dương gằn giọng đáp:
- Ta là Đông cung Thế tử, thiên hạ theo Nguyễn Nhạc vì Nguyễn Nhạc phò
ta. Theo lệ ấy là nghĩ chúa tôi, ta lại không bắt lỗi Nguyễn Nhạc được sao?
Lý Tài ôm bụng cười ngặt nghèo. Dương giận lắm hỏi:
- Ngươi cười gì mãi thế?
Lý Tài vụt nín cười đáp:
- Tôi cười Thế tử tuổi nhỏ ngây thơ, lần trước Chúa công tôi nhận sắc
phong của họ Trịnh bị Thế tử quở, Chúa công tôi không dám nói gì vì còn
nhờ Thế tử lừa Tống Phước Hiệp để sai tướng quân Nguyễn Huệ đánh lấy
Phú Yên. Nay Tống Phước Hiệp đã thua binh mà chết, hai vạn quân còn lại
mấy ngàn người về giữ ải Vân Phong. Bảy giờ thì Chúa công tôi đâu cần
đến Thế tử nữa. Nếu Thế tử không biết phận mình nói chẳng giữ lời, lỡ
Chúa công tôi nổi giận thì nguy.
Nguyễn Phúc Dương giật mình nói:
- Nghe ông nói ta mời vỡ lẽ. Ta đã bị anh em Nhạc Huệ lợi dùng, ví như bù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.