TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 201

Nguyễn Nhạc thấy các tướng đồng lòng thế mà vẫn tìm cớ thoái thác:
- Nay đã gần đến tết nguyên đán cũng chưa vội gì. Đợi ăn tết xong ta sẽ hạ
lệnh xuất quân.
Nói rồi truyền bãi triều. Ra ngoài các tướng lấy làm lạ hỏi nhau:
- Vì cớ gì Chúa công lại không muốn xuất binh?
Có người bàn rằng:
- Hay vì Chúa công đã nhận Đông cung làm có rể nên ngài đánh Nguyễn sẽ
mất lòng Đông cung?
Kẻ khác lại bảo:
- Vô lý! Đánh Phúc Thuần trả ngôi chúa cho Đông cung thì sao lại mất lòng
Đông cung được? Có lẽ Chúa công ngại Trịnh đánh thình lình nên không
dám để quân vào Nam đánh Nguyễn?
Bỗng Đặng Văn Long tủm tỉm cười nói:
- Việc này chỉ có đại sư huynh tôi mới xin được Chúa công xuất lệnh xuất
quân.
Mọi người đều bảo:
- Văn Long nói lạ! Tướng quân Nguyễn Huệ đã mấy lượt khẩn cầu mà
Chúa công vẫn không chấp thuận kia mà!
Long cười đáp:
- Bởi đại sư huynh tôi không biết cách nói mà thôi!
Nói xong liền tìm gặp riêng Nguyễn Huệ, Long nói:
- Tôi có một kế khiến Chúa công lập tức xuất quân!
Huệ buồn bã nói:
- Kẻ của tứ đệ ta đã biết. Có phải Lòng bảo ta giả bệnh thì đại huynh lập
tức sai người khác vào đánh Gia Định chăng? Nhưng không có ta đi thi làm
sao bắt được Nguyễn Phúc Thuần? Vả lại đại sư huynh vừa nói là sau tết
Nguyên đán sẽ hạ lệnh xuất quân. Nên kẻ này phải sau tết mới thực hiện
được để tránh tiếng cho đại sư huynh ta.
Văn Long vong tay bái Nguyễn Huệ rồi nói:
- Tài trí và lòng trung nghĩa của đại sư huynh thật đáng để Văn Long tôi
kính phúc lắm thay!
***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.