TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 227

- Lâu nay Nguyễn Phúc Dương không màng chính sự, đam mê tửu sắc lấy
trò săn bắn làm vui, chỉ trông cậy vào ta đánh Nam dẹp Bắc để đưa hắn lên
ngôi chúa. Thì cớ gì Nguyễn Phúc Dương lại bỏ Tây Sơn ta mà chạy vào
Gia Định?
Huệ cười đáp:
- Đại huynh chưa tường bụng dạ của Đông cung. Số là từ khi đại huynh
nhận sắc phong của quân Trịnh đánh tan hai vạn quân của Tống Phước
Hiệp ở Phú Yên, thì hắn biết rằng đại huynh không thực bụng tôn phò, nên
giả vờ ngây thơ như thế để đại huynh không chú ý rồi thừa dịp trốn đi đấy
thôi! Nay ta thả lỏng hắn mà hắn không trốn đi, Nguyễn Huệ tôi xin dâng
đầu dưới trướng. Xin đại huynh chớ khá nghi ngờ!
Nguyễn Thung vỗ tay khen:
- Thật là biết người biết ta diệu kế thập toàn, Nguyễn Thung tôi xin cúi đầu
bái phục.
Nguyễn Nhạc mừng rỡ nói:
- Nhờ mưu của em, ta đã được xưng Vương rồi. Nhưng ta phải thả Đông
cung như thế nào cho hắn nghĩ rằng tự hắn trốn khỏi Tây Sơn ta như Lý Tài
vậy?
Huệ hiến kế:
- Đại huynh hãy cho sửa sang lại thành Qui Nhơn, nguyên là thành Đồ Bàn
của vua cũ Chiêm Thành. Ta viện cớ sửa thành đem Đông cung ra ở chùa
Thập Tháp. Chùa Thập Tháp ở phía Bắc thành, lại gần sông. Nguyễn Phúc
Dương chắc chắn sẽ xuống thuyền ra cửa biển Cách Thử mà trốn vào Gia
Định.
Nguyễn Nhạc y lời sai quân gọi Nguyễn Phúc Dương đến nói:
- Nay quân ta chưa đủ mạnh để đánh Trịnh chiếm lại kinh thành Phú Xuân.
Tôi định cho người sửa sang lại thành Đồ Bàn thành đất đế kinh. Vậy phiền
Thế tử tạm ra ở chùa Thập Tháp, đợi khi nào sửa xong thành sẽ rước Thế tử
về chính thức xưng Vương, không phải dùng vương hiệu của Định Vương
Nguyễn Phúc Thuần nữa. Chẳng hay ý Thế tử thế nào?
Nguyễn Phúc Dương mừng thầm trong bụng nói:
- Tướng quân vì tôi phải lao tâm khổ trí. Tướng quân sắp xếp thế nào tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.