TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 430

ngày đêm quân Bắc tiến diệt Trịnh phò Lê, nên ta mới khuyên Hoàng
huynh cho lên ngôi Hoàng đế. Nếu lúc ấy Hoàng huynh nghe lời ta thì hôm
nay ta ra Thăng Long phò Lê diệt Trịnh đường đường chính chính đóng
quân ở Bắc Hà thống nhất giang sơn dựng đời thịnh trị. Ngặt nỗi Hoàng
huynh ta này đã xứng đế hiệu lập riêng một nước nếu muốn thống nhất sơn
hà chỉ có cách phế bỏ nhà Lê, bằng không phải kéo quân về trả nước cho
họ. Nếu vậy ta đem quân ra Bắc được lợi lộc gì?
Chỉnh đáp:
- Thánh nhân dựng nghiệp chỉ nói về nghĩa không kể về lợi. Nay Hoàng
thượng lên ngôi là mất nghĩa để thống nhất giang sơn thì Chúa công phải tự
lập mà dựng nên nghiệp lớn. Nay Chúa công để quân ra Bắc diệt Trịnh phó
Lê lại cứu dân khỏi ách họ Trịnh ấy là được nghĩa. Vua Lê nhu nhược, trăm
họ mến đức nhưng bá quan lại chẳng sợ uy làm gì mà nước không sinh
loạn. Thừa lúc nước loạn Chúa công cử người ở lại mượn tiếng phò Lê định
yên cõi Bắc rồi sẽ tuỳ thời mà liệu việc, cũng chưa hẳn là không lợi cho
nghiệp đế về sau.
Huệ cười hỏi:
- Lời ông cũng phải, vậy theo ông sau khi ta rút quân về ai có thể ở lại định
yên cõi Bắc?
Chỉnh giả vờ hỏi lại rằng:
- Dưới trướng chúa công nhiều tướng giỏi chẳng biết người sẽ chọn ai.
Huệ đáp:
- Việc này chỉ có ông là làm được mà thôi.
Chỉnh thất sắc nói:
- Tôi bất tài dám đâu nhận trọng trách ấy.
Huệ vờ nói lảng sang chuyện khác rằng:
- Ta chỉ vâng lệnh Hoàng huynh đánh Thuận Hoá. Nếu đem quân ra Bắc e
mang tội kháng lệnh thì sao?
Chỉnh đáp:
- Binh pháp có câu: "Tướng ngoài biên ải không cần phải nhất nhất tuân
lệnh của vua".
Huệ ngẫm nghĩ hôi lâu rồi bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.