TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 432

Huệ đáp:
- Ta có việc lo buồn suốt đem trằn trọc thành ra như vậy.
- Long Nhương có thể cho chúng tôi biết được hay chăng.
- Việc này các ngươi không thế hiểu được đâu.
Nguyễn Văn Tuyết vểnh râu xen vào hỏi:
- Có phải vì tìm không gặp tên nho sinh ca ban sáng mà Long Nhương
buồn bực hay chăng. Để tôi ở tìm bắt nó về cho Long Nhương trị tội.
Huệ gạt đi bảo:
- Văn Tuyết chớ nói càn. Việc ta lo buồn không phải do người ca ấy. Ta
muốn tìm người ca ấy, hoạ may người này có thể giải được nỗi lo của ta!
Trần Quang Diệu bàn rằng:
- Ngươi ca hai câu phú ấy ắt không phải là kẻ tầm thường, chí muốn giúp
đời không phải người ở ấn. Ta không biết kẻ sĩ ở đâu để dùng lễ cầu hiền.
Cao nhân ai lại nhận mình là cao nhân. Dù nhận để giúp đời tránh sao khỏi
thế thái hiểu lầm là tham danh hám lợi. Theo tôi người này nhất định ở
trong đoàn thuyền bán than ấy nhưng vì tự trọng nên không thể nhận mình
là người ca câu phú ấy mà thôi.
Huệ hỏi:
- Ta không biết chỗ ở để cầu. Hiền sĩ vì sĩ mà không thể đến. Vậy phải làm
sao?
Diệu hiến kế:
- Những người bán than đều ở thượng lưu cầu Trường Tiền. Nay Long
Nhương cứ đem một chiếc thuyền chặn ở cầu Trường Tiền rồi cứ làm như
vậy... như vậy... người ấy tất phải ra.
Nguyễn Huệ khen rằng:
- Ấy thật là diệu kế.
Nguyễn Huệ thân hành đem vài chiếc thuyền đến cầu Trường Tiền, sai Trần
Quang Diệu đón phường bán than ở thượng lưu xuống, nói:
- Ta sẽ ra đầu đề, nếu trong các ngươi có ai làm được một bài thơ phú thì ta
sẽ cho qua cầu bán than bằng không thì phải quay về.
Phường bán than năn nỉ rằng:
- Chúng tôi nghèo hẹn ít học chỉ biết chèo thuyền bán than, không biết làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.