TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 155

trách nhiệm về chất lượng đối với những công việc mà phạm vi của nó vượt
ngoài tầm mắt.”

Nói đến đó, Đỏ nhìn sang Tsukuru như để thăm dò.

“Mà này, mày đâu có hứng thú với công việc tao đang làm, đúng

không?”

“Mình chỉ thấy lạ thôi. Hồi mười mấy, ai ngờ được cậu sẽ bắt đầu một

công việc kinh doanh kiểu này.”

“Chính tao còn chẳng ngờ được.” Đỏ nói rồi cười. “Tao cứ tưởng là sẽ

ở lại trường, rồi làm cái gì đó như là giáo viên chẳng hạn. Nhưng vào đại
học rồi tao mới nhận ra mình sinh ra hoàn toàn không để dành cho học thuật.
Đó là một thế giới tù đọng nhàm chán đến kinh người. Tao không muốn kết
thúc cuộc đời mình ở những chỗ như vậy. Thế rồi sau khi tốt nghiệp, vào
làm công ty, tao lại nhận ra mình cũng không phù hợp để đi làm thuê. Đó là
một chuỗi những bước dò dẫm, thử nghiệm rồi thất bại. Nhưng giờ thì tao đã
tạm tìm được chỗ đứng cho mình và sống sót trong thế giới này. Thế còn
mày thì sao? Có hài lòng với công việc hiện tại không?”

“Không hẳn là hài lòng. Nhưng cũng không có gì bất mãn.” Tsukuru

đáp.

“Vì mày đang được làm cái công việc liên quan đến nhà ga?”

“Đúng vậy. Nếu mượn cách nói của cậu, thì tuy không hoàn toàn,

nhưng mình đang đứng ở phía positive.”

“Đã bao giờ cảm thấy phân vân về công việc chưa?”

“Hằng ngày, mình chỉ biết làm ra những thứ mắt thường nhìn thấy

được, thời giờ đâu mà phân vân.”

Đỏ mỉm cười. “Thật tuyệt. Đúng kiểu của mày.”

Im lặng trùm xuống giữa hai người. Đỏ chậm rãi xoay xoay chiếc bật

lửa bằng vàng trong lòng bàn tay, nhưng không châm thuốc. Có lẽ cậu đã ra
quyết định cho mình số điếu được phép hút mỗi ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.