TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 277

đường sắt, của cả cảnh sát và các hành khách. Mặc dầu vậy, cho đến lúc này
hầu như vẫn chưa có một biện pháp nào nhằm ngăn chặn những thảm họa
như thế. Và cơn ác mộng ấy đã thực sự xảy ra ở Tokyo vào mùa xuân năm
1995

(

25

)

.

Nhân viên nhà ga liên tục hét lên và khấn nguyện bằng chiếc loa cầm

tay, chuông báo khởi hành đổ liên hồi và gần như không nghỉ, máy soát vé
không ngừng đọc các thông tin ghi trên thẻ, vé ngày và vé tháng với một
khối lượng khổng lồ. Một cách có hệ thống, những đoàn tàu dài đi và đến
theo đơn vị giây hệt như những con gia súc đầy cam chịu được huấn luyện
tốt, vừa nhả ra, nuốt vào hàng đống người, đã cuống cuồng đóng cửa để
hướng tới trạm dừng tiếp theo. Trong khi đi lên hoặc đi xuống cầu thang
trong dòng người hỗn độn, nếu không may bị ai đó đằng sau giẫm phải chân
làm tuột mất một bên giày, thì việc lấy lại là bất khả. Chiếc giày sẽ bị nuốt
chửng và mất hút vào trong hố cát lún hung dữ có tên giờ cao điểm. Anh ta
hoặc chị ta sẽ phải sống nốt ngày dài mà không có một bên giày.

Vào đầu những năm 1990, khi mà bong bóng kinh tế Nhật Bản vẫn

đang phình lên, một tờ báo uy tín của Mỹ đã đăng bức ảnh cỡ lớn chụp cảnh
dòng người đang đi xuống cầu thang ở ga Shinjuku vào giờ cao điểm một
buổi sáng mùa đông (hoặc có thể là ga Tokyo, nhưng đằng nào thì cũng
vậy). Không ai bảo ai, những hành khách đi làm trong bức ảnh thảy đều nhìn
xuống đất và mang một bộ mặt u ám, không sinh khí như lũ cá đóng hộp.
Bài báo viết: “Nhật Bản có thể rất giàu có. Nhưng nhiều người Nhật luôn cúi
gằm với vẻ bất hạnh thế này.” Và nó đã trở thành một bức ảnh nổi tiếng.

Có thật là phần lớn người Nhật Bản bất hạnh hay không thì Tsukuru

không rõ. Nhưng lý do thật sự mà những hành khách đang bước xuống cầu
thang ở ga Shinjuku trong một buổi sáng đông đúc đều nhất mực cúi gằm là
vì họ đang phải chú ý đến đôi chân, hơn là vì bất hạnh. Để không bước trượt
hoặc đừng đánh mất giày -– ở những ga tàu khổng lồ trong giờ cao điểm – là
một vấn đề vô cùng quan trọng. Bức ảnh đã không đề cập tới cái bối cảnh có
tính thực tiễn ấy. Và những người đang cúi mặt bước đi trong tấm áo choàng
với tông màu tối thường không bao giờ có vẻ hạnh phúc. Tất nhiên, vì về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.