bảo, nhưng rồi
đàm đưa lên cổ, tâm trí rối loạn dần, trợn mắt xuôi tay mà
thác. Phu nhân cùng
cả nhà vật mình than khóc. Mông binh bộ thì lo việc ma
chạy thực là đầy đủ.
Tu Duyên vì có đại tang nên không vào trường thi, Hàn Quần
Anh và Mông
Vĩnh đi thi đều đậu tú tài.
Tu Duyên càng thêm buồn bã, suốt trong thời gian ở nhà
chịu tang, trọn
ngày không ra khỏi phòng, chỉ ngồi lặng xem kinh xem sách
và càng thâm nhập
mọi lẽ huyền vi trong đạo Phật.
Qua hai năm, gần mãn tang cha thì không may phu nhân lại
lìa đời. Tu
Duyên lại một phen nữa đau buồn khóc lóc. Từ đấy lập chí
lánh đời, tự nguyện
việc hiếu viên thành, quyết sẽ thí phát đi tu. Vì vậy mọi việc
trong nhà đều ủy
cho Mông viên ngoại lo liệu không hề hỏi tới.
Năm 18 tuổi, mãn tang, hiếu đầy. Một hôm Tu Duyên sắm
sửa hương hoa,
lễ vật ra nơi phần mộ của cha mẹ mà tế lạy. Trở về thư
phòng, ngồi trầm ngâm
viết một bức thư để lại rồi sáng sớm hôm sau ra đi mất
dạng.
Mông viên ngoại hai ngày không thấy mặt Tu Duyên những
tưởng vẫn trì
chí học tập trong thư phòng như thường lệ. Nhưng khi qua
thư phòng thì thấy cửa
khép hờ, đẩy vào không thấy có người, sinh nghi liền tiến
thẳng đến án thư thì
thấy có đề thơ lại. Thơ rằng:
Vơi vơi trời nước thảm mênh mông,
Quyết độ quần sinh thoát khỏi vòng,
Hiến cái thân này cùng vạn hữuĐành cho kiếp khác chứng