TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 152

linh mục thường. Cha cũng nói thêm rằng, nếu Cha biết quá khứ của một
trong các tu sĩ của Cha là cơ sở cho sự nghi ngờ chính đáng, chính ta sẽ sẵn
sàng nhổ đi cái cây xấu xa đó. Điều Cha biết, con cũng biết. Điều Cha
không biết, cần được trí khôn của con soi rọi.
Tu viện trưởng gật đầu cáo biệt và rời giáo đường.

*
* *

Thầy William nhíu mày nói: - Chuyện này càng lúc càng rắc rối, Adso ạ.
Chúng ta theo đuổi một bản thảo; chúng ta chú ý đến các cuộc đấu khẩu
giữa các tu sĩ quá hiếu kỳ và những hành động của các tu sĩ dâm đãng khác;
và bây giờ, một dấu vết hoàn toàn khác biệt lại nổi lên, ngày càng đậm nét
hơn. Viên quản hầm, rồi… Con thú kỳ lạ Salvatore cũng đã cùng viên quản
hầm đến đây… Nhưng chúng ta phải đi nghỉ thôi, vì chúng ta định thức
suốt đêm nay mà.
- Thế, thầy vẫn định đột nhập Thư viện tối nay ư? Thầy không định từ bỏ
dấu vết thứ nhất chứ?
- Không đâu. Dẫu sao, ai bảo hai dấu vết này tách biệt nhau? Còn việc của
viên quản hầm có thể chỉ là một sự nghi ngờ của Tu viện trưởng mà thôi.
Thầy đi về hướng khu nhà trọ của những người hành hương. Đến ngưỡng
cửa, thầy ngưng lại và nói, như thể tiếp tục các nhận xét ban nãy:
- Dẫu sao, Tu viện trưởng đã yêu cầu thầy điều tra về cái chết của Adelmo,
vì Cha nghĩ có một cái gì đó không lành mạnh diễn ra giữa các thầy tu trẻ
của mình. Nhưng vì cái chết của Venantius dấy lên các mối nghi ngờ khác,
có lẽ Tu viện trưởng cảm thấy mấu chốt của sự bí ẩn nằm trong Thư viện,
và Cha không muốn có một cuộc điều tra nào xảy ra ở đó cả. Do đó, Cha đã
gợi ý cho thầy về viên quản hầm, để đánh lạc hướng chú ý của thầy khỏi
Đại dinh…
- Nhưng tại sao Cha ấy lại không muốn…
- Đừng hỏi quá nhiều. Ngay từ đầu, Tu viện trưởng đã bảo thầy chớ động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.