TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 154

Umberto Eco

Tên của đóa hồng

Dịch giả: Đặng Thu Hương

SAU KINH CHIỀU

Mặc dù chương này ngắn,
nhưng trong đây lão Alinardo kể
nhiều điều thú vị
về Mê Cung và cách xâm nhập vào đó

Tôi thức giấc khi giờ ăn chiều sắp điểm. Tôi cảm thấy lừ đừ và ngái ngủ, vì
ngủ ngày cũng như tội lỗi của thân xác: càng được thì càng thèm, nhưng
vẫn cảm thấy không đã, vừa thừa lại vừa thiếu.
Thầy William không ở trong phòng, chắc hẳn thầy dậy sớm hơn tôi nhiều.
Sau khi tìm kiếm một chốc, tôi thấy thầy từ Đại dinh đi ra. Thầy bảo vừa ở
trong phòng thư tịch, giở qua sổ thư mục và quan sát các tu sĩ làm việc, để
cố đến gần bàn Venantius, tiếp tục lục xét. Vì lẽ này, lẽ nọ các tu sĩ dường
như cố ngăn không cho thầy lục xét các giấy tờ ở đó. Trước tiên, Malachi
tiến đến, đưa cho thầy xem các bức minh họa quý giá. Kế đó, làm thầy bận
rộn với những nguyên cớ không đâu. Rồi nữa, khi thầy cố tình tiếp tục xem
xét thì Berengar lởn vởn quanh thầy, đề nghị giúp một tay.
Cuối cùng, thấy thầy tôi lộ vẻ quyết tâm xem xét các đồ vật của Venantius,
Malachi thẳng thừng bảo thầy rằng: có lẽ thầy cần xin phép Tu viện trưởng
mới được lục lạo giấy tờ của người quá cố; dù rằng Huynh ấy là quản thư
viện đi nữa cũng không dám nhòm ngó đến chúng để tỏ lòng tôn kính và
tuân thủ kỷ luật. Dầu sao, theo lời yêu cầu của chính thầy William, chưa có
ai động đến chiếc bàn đó, và sẽ không ai được phép đến gần nó, nếu chưa
có chỉ thị của Tu viện trưởng. Thầy tôi thấy không đáng đọ sức với
Malachi, mặc dù tất cả mọi thứ rầy rà sợ sệt về giấy tờ của Venantius chỉ
làm thầy thêm háo hức muốn tìm hiểu chúng. Thầy đã hạ quyết tâm sẽ trở
lại đây đêm nay, nhưng chưa biết bằng cách nào, do đó thầy nghĩ chớ nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.