TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 167

Umberto Eco

Tên của đóa hồng

Dịch giả: Đặng Thu Hương

ĐÊM

Cuối cùng lọt vào Mê Cung.

Những người xâm nhập thấy ảo giác lạ lùng

và cũng như trong các Mê cung,

họ lạc đường.

Lần này, thầy trò tôi leo trở lên phòng thư tịch theo lối cầu thang phía đông
dẫn đến lầu cấm. Giơ cao ngọn đèn lên soi trước mặt, tôi nghĩ đến lời của
cụ Alinardo về Mê Cung, và đón chờ những điều kinh khủng xảy ra.
Bước lên cấm địa, tôi ngạc nhiên thấy mình lọt vào một gian phòng không
lớn lắm, có bảy bức tường không cửa sổ, nồng nặc mùi ẩm mốc, thứ mùi ấy
lan tràn khắp tầng lầu. Chưa có gì đáng sợ cả.
Căn phòng có bảy bức tường, nhưng chỉ có bốn bức có cửa dẫn ra lối đi, kê
giữa hai hàng cột nhỏ sát tường. Lối ra khá rộng, có vòm trên đầu. Kê sát
ba bức tường không cửa sổ là những chiếc kệ khổng lồ, chất đầy sách, được
sắp xếp rất gọn gàng. Mỗi kệ, mỗi ngăn, đều có gắn một bảng đánh số hình
cuộn, các số này hẳn nhiên trùng với các số tôi đã thấy trong thư mục. Ở
giữa phòng là một chiếc bàn cũng chất đầy sách. Tất cả sách đều phủ một
lớp bụi mỏng, chứng tỏ ít khi được phủi sạch. Sàn nhà cũng phủ đầy bụi.
Trên một vòm cửa là một bảng hình cuộn, vẽ lên tường mang dòng chữ
Apocalypsis Iesu Christi” (1). Hàng chữ tuy cũ nhưng không phai mờ. Sau
đó, chúng tôi nhận thấy trong các phòng khác, các bảng hình cuộn này đều
được khắc khá sâu vào trong đá, rồi được tô màu theo kiểu các hoạ sĩ vẽ
bích hoạ trong giáo đường.
Chúng tôi bước qua một cánh cửa và lọt vào một gian phòng khác. Phòng
này có một cửa sổ không gắn khung kính mà gắn những phiến thạch cao
mỏng, hai bức tường không cửa sổ và một cánh cửa hình dáng giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.