TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 185

Umberto Eco

Tên của đóa hồng

Dịch giả: Đặng Thu Hương

KINH TRƯA

Lời Salvatore tâm sự với Adso,

không thể tóm tắt được trong vài chữ,

nhưng khiến tu sinh này trầm tư nghĩ ngợi.

Khi đang ăn, tôi thấy Salvatore ngồi trong một góc đang hí hửng ngấu
nghiến một miếng thịt cừu, rõ ràng là đã làm hòa với đầu bếp. Huynh ấy ăn
như thể suốt đời chưa bao giờ được ăn, không để rơi một vụn thịt, dường
như tạ ơn trên đã ban cho mình một dịp khác thường này.
Huynh ấy nháy mắt với tôi và nói bằng ngôn ngữ kỳ lạ của Huynh rằng
mình ăn bù những năm ăn chay. Tôi hỏi Huynh kể tôi nghe về thời thơ ấu
đau thương của mình trong một ngôi làng, nơi khí hậu khắc nghiệt, mưa gió
thường xuyên, nơi đồng ruộng thối rữa, bầu trời bị ô nhiễm bởi tử khí. Năm
nào cũng có lụt, đồng ruộng không có luống cày, gieo một đấu lúa chỉ gặt
được một lon, rồi chẳng còn gặt được gì cả. Ngay cả lãnh chúa mặt cũng
trắng dã như dân nghèo, mặc dù bần cố nông chết nhiều hơn địa chủ, có lẽ
vì họ đông hơn… Một lon thóc giá mười lăm xu, một đấu sáu mươi xu, các
thầy giảng bảo đã tận thế, nhưng ông bà cha mẹ Salvatore nhớ thời xưa
cũng lâm vào tình cảnh như vậy, nên bèn kết luận rằng thế giới luôn luôn
sắp tận. Sau khi họ ăn tất cả các xác chim và thú vật dơ bẩn tìm thấy được,
người ta đồn rằng trong làng có người sắp sửa đào xác chết lên. Salvatore
diễn tả hùng hồn như một kịch sĩ về hành động của những “Homeni
malissimi
” (1) đó. Sau một đám ma nào đó, họ lấy tay đào mồ - Bụp! –
Huynh nói và cắn một miếng thịt cừu, nhưng tôi thấy mặt Huynh nhăn nhó
như một kẻ tuyệt vọng đang ăn xác chết. Thế rồi chưa thỏa mãn với chuyện
đào bới đất thiêng, có kẻ còn tệ hơn, phục trong rừng để vồ lấy khách lữ
hành như bọn thảo khấu, - Phạch: - Salvatore nói và đưa dao lên cổ - Phụp!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.