TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 215

vật, hắn buông ra một tiếng thở dài như rên rỉ. Những lời cuối cùng hắn
nói, nghe rất xấc xược vì hắn cảnh cáo rằng hắn sẽ sống dậy ba ngày sau.
Rồi hắn bị thiêu và người ta đem thả tro bay theo gió.
Tôi run rẩy xếp bản viết lại. Dolcino đã phạm nhiều tội ác nhưng hắn đã bị
thiêu quá khủng khiếp. Và tại giàn hỏa, hắn đã xử sự… như thế nào? Với
kẻ hiên ngang như một người tử vì đạo, hay vẻ cao ngạo của kẻ bị đọa
đày?...
Tôi nhớ lại lời Cha Ubertino nói về tình yêu. Hình ảnh của Dolcino lẫn lộn
với người đẹp Margaret. Tôi lại cảm thấy nỗi bồn chồn ban nãy đã xâm
chiếm tôi trong nhà thờ.

o0o

Tôi cố không nghĩ nữa và trực chỉ Mê cung.
Đây là lần đầu tiên tôi vào một mình. Những cái bóng do ánh đèn hắt dài
xuống nền nhà khiến tôi kinh hãi chẳng kém gì những hư ảnh đêm nọ. Lúc
nào tôi cũng ngay ngáy sợ sẽ đụng đầu một tấm gương khác; những tấm
gương có một phép kỳ lạ đến nỗi dù biết chúng chỉ là gương thôi, mình
cũng đâm hoảng.
Mặt khác, tôi không cố định hướng hay xa lánh cái phòng xông khói gây ảo
giác gì cả. Tôi như người lên cơn mê sảng, chẳng biết mình muốn đi đâu
nữa. Thực ra, tôi cũng chẳng đi xa khởi điểm mấy, vì chỉ một chốc sau, tôi
lại thấy mình lọt trở lại phòng bảy cạnh đã vào ban nãy. Ở đây, trên chiếc
bàn có đặt vài quyển sách, hình như hôm nọ tôi không trông thấy. Tôi đoán
có lẽ đó là sách Malachi đem từ phòng thư tịch lên, nhưng chưa kịp xếp
vào ngăn tương ứng. Tôi không biết mình cách căn phòng xông khói bao
xa, vì tôi cảm thấy ngầy ngật. Đó có thể là do ám khí bay đến chỗ tôi đứng,
hay vì óc tôi bị ám ảnh vì những suy nghĩ ban nãy. Tôi mở ra một quyển
sách đầy những minh họa đẹp, và căn cứ theo kiểu cách của nó, thì có lẽ nó
từ các chủng viện xứ Ultima Thule.
Trên trang giấy mở đầu phúc âm của Tông đồ Mark, đập vào mắt tôi hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.