TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 217

còn người phụ nữ kia lại là nguồn cội của mọi phẩm hạnh. Cả hai đều mang
thân hình đàn bà, và đôi khi tôi chẳng biết cách nào để phân biệt họ cả.
Lòng tôi lại rạo rực. Hình ảnh Mẹ Đồng trinh trong nhà thờ nhập vào hình
ảnh người đẹp Margaret. Tôi tự nhủ: “Ta bị đọa rồi! Ta điên rồi”. Và quyết
định phải rời Thư viện ngay.
May thay, lúc ấy tôi ở gần cầu thang. Tôi phóng như bay xuống, bất chấp
có bị té hay đổ đèn. Tôi lọt trở lại phòng thư tịch, nhưng không dám nấn ná
ở đấy thêm, mà lao xuống cầu thang dẫn vào nhà ăn.

*
* *

Xuống đến đây, tôi ngừng lại, thở hổn hển. Ánh trăng rực rỡ chiếu qua cửa
sổ, nên chẳng cần dùng đèn như khi qua các phòng và lối đi tối tăm trong
Thư viện. Tuy vậy, tôi vẫn giữ đèn cháy cho yên tâm. Nhưng tôi vẫn thấy
khó thở, nên định uống ít nước để lấy lại bình tĩnh. Vì bếp gần đấy nên tôi
đi băng qua nhà ăn rồi nhẹ nhàng mở một cánh cửa dẫn vào gian thứ hai
của tầng trệt trong Đại dinh.
Đến đây, thay vì bớt sợ, tôi lại thấy khiếp hãi hơn, vì tôi cảm nhận ngay có
ai đó đang ở trong nhà bếp, gần lò bánh – hay ít ra cũng có một ánh đèn
sáng trong góc đó. Hoảng sợ, tôi thổi tắt đèn của mình đi. Tôi sợ, nhưng
đằng ấy cũng sợ, vì người kia cũng thổi đèn ngay. Nhưng vô ích, ánh trăng
chiếu vào nhà bếp đủ sáng để soi lên nền nhà trước mặt tôi một vài hình
bóng chập chờn.
Tôi sợ điếng người, tiến thoái lưỡng nan. Tôi nghe có tiếng lắp bắp và
dường như có tiếng phụ nữ khe khẽ. Rồi từ trong cái đống hỗn độn gần
miệng lò, lờ mờ hiện ra một bóng đen cục mịch. Hắn phóng ra, chạy ào về
phía cánh cửa đang hé mở, rồi đóng sầm nó lại.
Tôi đứng lặng trên ngưỡng cửa giữa nhà ăn và nhà bếp, và còn một vật gì
lờ mờ gần lò bánh cũng bất động. Một vật lờ mờ và nói thế nào nhỉ? – đang
rên rỉ. Từ trong bóng tối vọng ra tiếng khóc than, nghe như nghẹn ngào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.