TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 265

Umberto Eco

Tên của đóa hồng

Dịch giả: Đặng Thu Hương

SAU KINH TỐI

Viếng Mê Cung lần nữa,

đến ngưỡng cửa “finis Africae”,

nhưng không đột nhập được

vì chưa hiểu cái thứ nhất và cái thứ bẩy

của thứ tư là gì.

Cuối cùng Adso lại nhuốm bệnh tương tư,

dù cũng chóng qua

Chuyến viếng thăm Thư Viện lần này đòi hỏi nhiều giờ làm việc đằng
đẵng. Miêu tả bằng lời thì việc xác minh mà chúng tôi định thực hiện rất
đơn giản, nhưng quá trình vừa soi đèn vừa đọc các bản khắc chữ, đánh dấu
các lối đi và các bức tường trống lên bản đồ, ghi lại các mẫu tự đầu và len
lỏi theo nhiều con đường khác nhau, thật là dài và buồn tẻ.
Trời lạnh buốt. Đêm không có gió, nên chúng tôi không nghe những tiếng
rít khe khẽ mà đêm đầu tiên đã khiến chúng tôi hoảng sợ, thay vào đó là
luồng hơi băng ẩm ướt từ các khe hẹp tràn vào. Chúng tôi đeo găng len vào
để cầm sách khỏi cóng tay, nhưng đó là loại găng hở đầu ngón để dùng khi
viết trong mùa đông, nên chốc chốc, chúng tôi lại phải hơ tay lên lửa,
khoanh tay vào ngực hay vỗ đồm độp vào nhau, lò dò đi mà người lạnh
cóng.
Do đó, chúng tôi tiến hành công việc không được liên tục lắm. Chúng tôi
dừng lại ngắm nghía các kệ sách, thầy William, mắt đeo kính mới, có thể
nán lại đọc sách; mỗi lần phát hiện một tựa sách, thầy lại reo lên mừng rỡ,
có lẽ vì thầy biết quyển sách đó, hoặc giả thầy đã tìm đọc nó hàng bao lâu
nay, hoặc thầy chưa nghe ai nhắc đến nó, nên vô cùng xúc động. Tóm lại,
đối với thầy, mỗi quyển sách là một con thú diệu kỳ vừa tìm thấy trong một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.