TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 369

tích mà vẫn được tái tạo thành một khối mênh mông dị thường, đang chế
giễu tôi, thầm thì với tôi và bảo tôi phải chết! Nó vẫn là cái thân thể tại bữa
dạ tiệc đã ngồi ăn uống và nhào lộn một cách dung tục, nhưng ở đây, tôi
thấy nó gắn chặt vào những mảnh vụn vô tri vô giác không nắm bắt được.
Ubertino siết cánh tay tôi, bấu móng tay vào thịt tôi và thì thầm: “Con thấy
không, cái mà ban đầu vênh váo tự đắc và hí hửng cười cợt, cũng chính là
cái mà bây giờ tại đây đang bị trừng phạt và tưởng thưởng, nó được giải
thoát khỏi sự cám dỗ của đam mê và khổ hạnh hóa vĩnh cửu. Nó bị giam
giữ trong cơn băng giá triền miên để bảo vệ và tự thanh lọc, nhờ chiến
thắng sa đọa để tự cứu khỏi sự tha hóa, vì không có một điều gì khác có thể
biến cái đã là cát bụi có thể trở về với cát bụi. Cái chết là sự yên nghỉ của
người lữ hành, là chấm dứt mọi công việc[7]”.
Đột nhiên Salvatore bước vào hầm kho tàng, sáng lên như một con quỉ và
la lên: “Đồ ngốc! Ngươi không thấy đây là Lyotard vĩ đại à? Cậu bé ơi,
ngươi sợ gì chứ? Phô-mai nhồi đây!” Rồi thình lình hầm kho tàng sáng lên
những tia lửa đỏ rực và nó lại biến thành nhà bếp, nhưng nó giống phần
trong của một cái tử cung máu mủ sền sệt hơn là một nhà bếp. Ở chính giữa
là một con thú đen như quạ có hàng ngàn cánh tay, bị xiềng vào một cũi
lớn, nhưng nó giang tay để vồ bât kỳ ai gần đó. Như một nông dân khát
nước vắt chùm nho, con khổng thú dừng (dùng?) tay vắt nát những người
nó tóm được, rồi nó ngấu nghiến chân của người này, đầu của người kia, ợ
ra một ngọn lửa thối hơn lưu huỳnh. Nhưng kỳ lạ thay, cảnh tượng ấy
không khiến tôi sợ, và tôi ngạc nhiên thấy mình có thể dễ dàng ngắm nghía
con “thiện quỉ” đó, mà chung qui không ai khác hơn là Salvatore, vì giờ tôi
đã biết tất cả về thân xác trần tục của con người, cùng sự đau khổ và sự tha
hóa của nó, nên tôi không sợ gì nữa. Thực ra dưới ánh sáng của ngọn lửa
ấy, nay như đã dìu dịu và vui tươi, tôi thấy lại tất cả những thực khách đã
trở về nguyên trạng, họ đang ca hát, và nói mọi việc đang bắt đầu lại, trong
số đó có người trinh nữ ấy, xinh đẹp và toàn vẹn, nàng nói với tôi: “Không
sao cả, không sao cả, rồi anh sẽ thấy. Em sẽ còn đẹp hơn trước đây nữa, cho
em đi một lát để thiêu trên giàn hỏa, rồi hai ta sẽ hội ngộ ở đây!” Lạy Chúa
tha tội, rồi nàng phơi bày chỗ kín cho tôi tiến vào, tôi thấy mình lọt vào một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.