TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 370

hang động xinh đẹp như thung lũng hạnh phúc của thời vàng son, đẫm
sương, sai quả và xum xuê những cây đầy phô-mai nhồi. Mọi người thảy
đều cảm ơn Tu viện trưởng đã đãi một bữa tiệc vui vẻ, và họ tỏ thiện cảm
bằng cách xô đẩy Cha, đá đít Cha, xé quần xé áo, đè xuống đất, quất roi
vào hạ bộ, còn Cha thì cười và van xin họ đừng thọc lét Cha nữa. Rồi các
thầy dòng Anh em Nghèo khó đi vào trên những con ngựa mũi phì khói lưu
huỳnh, lưng họ giắt những bọc đầy vàng mà họ dùng để biến chó sói thành
cừu non và ngược lại, họ phong chúng làm Hoàng đế với sự công nhận của
đông đảo nhân dân đang ca ngợi sự toàn năng vô biên của Chúa. Chúa Ki-
tô vung vòng gai của Ngài, hét lên: “Muốn khỏi cười phải bóp miệng lại!”
Giáo hoàng John bước vào, nguyền rủa cảnh hỗn độn: “Đến độ này, ta
không biết nó sẽ chấm dứt ở đâu!” Nhưng mọi người chế giễu John và theo
Tu viện trưởng đi ra cùng với heo vào rừng hái nấm truýp. Tôi toan theo họ
thì thấy thầy William từ trong góc bước ra khỏi Mê cung, tay cầm một cục
nam châm đang kéo thầy thật nhanh về hướng Bắc. Tôi la lớn “Đừng bỏ
con thầy ơi! Con cũng muốn xem trong “finis Africae” có gì!”
“Con đã thấy nó rồi!” – Thầy đáp, bấy giờ đã ở thật xa.
Khi tôi thức giấc thì những lời cuối cùng của bài ca tang lễ đang chấm dứt
trong giáo đường:
Ngày ấy đầy nước mắt
Kẻ bất chính từ tro sống dậy
Xin Chúa hãy tha thứ cho hắn
Vì ơn đức Chúa Ki-tô
Xin Chúa hãy ban cho hắn
Sự an nghỉ vĩnh viễn
[8]
Một dấu hiệu cho thấy ảo giác của tôi cũng nhanh như mọi ảo giác khác,
nếu nó không bằng một khoảnh khắc của tiếng “amen” như tục ngữ nói, thì
nó đã kéo dài gần hết bài kinh “Dies irae”

Chú thích:
[1] Bài ca bằng tiếng La Tinh về Ngày phán xét, bây giờ thường được hát
như kinh cầu hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.