TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 420

ngươi nó sẽ ngọt như mật”. Huynh thấy chưa? Bây giờ tôi đã niêm kín điều
không được nói, trong nấm mồ chôn tôi.
Lão cười, trời, lão Jorge cười. Lần đầu tiên tôi mới nghe lão cười... Lão
cười từ trong cổ họng, mặc dù môi lão không tươi và trông lão dường như
gần khóc.
- Huynh không ngờ được một chung cuộc như thế này, phải không
William? Lão già này nhờ ơn huệ của Chúa, một lần nữa lại thắng phải
không nào? – Khi thầy William định giật lấy quyển sách thì Jorge nghe
tiếng gió đoán được bèn lùi lại, tay trái ôm chặt quyển sách vào ngực, còn
tay phải tiếp tục xé các trang giấy và nhồi chúng vào miệng.
Lão ở phía bên kia bàn, thầy William không với tới được bèn cố đứng phắt
dậy chạy quanh chướng ngại vật đó. Nhưng thầy làm đổ ghế và vướng áo
vào đó, thế nên Jorge đã hiểu được mưu định. Lão già lại phá lên cười, lần
này còn to hơn nữa, và thật nhanh không ngờ, lão vung tay phải ra quờ
quạng tìm ngọn đèn. Theo sức nhiệt tỏa ra lão chộp lấy ngọn lửa và chẳng
sợ đau, đè mạnh tay lên đó. Đèn tắt phụt. Căn phòng tối đen, và lần cuối
cùng, chúng tôi nghe tiếng cười của Jorge, lão nói: - Giờ tìm ta đi! Bây giờ
ta là người nhìn rõ nhất. – Rồi lão lặng thinh và không hề tạo ra một tiếng
động nào khác, lão di chuyển với những bước chân lặng lẽ, vốn khiến lão
luôn xuất hiện thật bất ngờ. Chúng tôi chỉ còn nghe được đâu đó trong căn
phòng, chốc chốc lại phát ra tiếng xé sách.
- Adso, - thầy William la lên. – Chận ngay cửa. Đừng để lão lọt ra ngoài.
Nhưng thầy nói muộn quá, vì nãy giờ tôi chỉ muốn nhào vào chụp lấy lão
già, nên khi phòng sụp tối, tôi đã lao tới, cố chạy vòng theo nửa vòng bàn
ngược hướng với thầy. Tôi nhận ra quá muộn là tôi đã giúp Jorge chiếm
được cửa, vì lão già có thể di chuyển trong bóng tối một cách tự tin lạ
thường. Chúng tôi nghe sau lưng tiếng xé giấy – hơi lùng bùng, vì phát ra
từ phòng bên cạnh, và cùng lúc đó, chúng tôi nghe một âm thanh khác,
tiếng kèn kẹt khô khốc chạy tới, tiếng bản lề kêu ken két.
Thầy William la lên: - Tấm gương! Lão định nhốt chúng ta ở trong này! –
Theo hướng tiếng động phát ra, cả hai thầy trò tôi đều lao về phía cửa. Tôi
ngã nhào lên một cái ghế và bầm cả chân, nhưng chẳng thèm để ý, vì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.