TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 434

sẽ chẳng mang lại kết quả nào – thực ra, Cha sợ mất mạng – nên đã bỏ trốn
về Pisa với vua Louis.
Chẳng bao lâu sau, tiên đoán thời cuộc và biết Vua sẽ tiến về Munich,
chúng tôi đổi hướng và quyết định sẽ đến đó trước, vì thầy William linh
cảm thầy sẽ không an toàn ở Ý. Trong những năm tháng kế tiếp, các lãnh
chúa Ghibelline thôi không ủng hộ vua Louis nữa.
Khi chúng tôi đến Munich, tôi nức nở tiễn biệt thầy William. Số mạng của
thầy bấp bênh quá, nên gia đình muốn tôi phải quay về Melk. Sau cái đêm
đau thương tại tu viện, chúng tôi như ngầm thỏa thuận với nhau không nhắc
đến câu chuyện ấy nữa. Chúng tôi cũng chẳng đề cập gì đến nó khi buồn bã
chia tay nhau.
Thầy ban cho tôi nhiều lời khuyên quí giá về đường học vấn tương lai, và
tặng tôi cặp kính Nicholas đã làm, vì thầy đã lấy lại cặp kính cũ. Thầy bảo
tôi còn trẻ, nhưng một ngày kia, nó sẽ trở nên hữu dụng (và quả thực khi
viết những dòng này, tôi đang đeo kính). Rồi thầy âu yếm ôm tôi như một
người cha thương yêu và bảo tôi lên đường.
Tôi chẳng bao giờ gặp lại thầy nữa. Rất lâu sau, tôi nghe nói thầy đã chết
trong trận dịch lớn hoành hành khắp Âu Châu khoảng giữa thế kỷ này. Tôi
luôn cầu nguyện Chúa sẽ đón nhận linh hồn thầy và tha thứ cho thầy nhiều
hành động kiêu hãnh mà tính cao ngạo trí thức của thầy đã gây ra.

*
* *

Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, tôi có dịp được Tu viện trưởng của
mình phái về Ý công cán. Tôi không cưỡng nổi cơ may này, và trên đường
về tôi rẽ về thăm lại tàn tích của tu viện.
Hai ngôi làng trên sườn núi đã hoang vắng, đất bỏ hoang không ai cày cấy.
Khi tôi leo lên đỉnh núi, cảnh hoang tàn chết chóc hiện ra khiến mắt tôi mờ
lệ.
Những cấu trúc vĩ đại tráng lệ xưa kia mọc sừng sững nơi đây, giờ chỉ trơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.