lại những mảnh đổ nát, như trước đây đã xảy ra với các tượng đài của
những người đa thần cổ đại ở La Mã. Dây leo quấn chằng chịt lên các mảng
tường, cột còn nguyên. Cỏ dại mọc tràn lan muôn phía, chẳng còn biết
vườn rau, vườn hoa xưa đâu nữa. Chỉ có nghĩa trang là còn nhận ra được, vì
vài nấm mồ vẫn còn nhô cao khỏi mặt đất. Dấu hiệu duy nhất của sự sống
là vài con chim ăn thịt đang săn thằn lằn và rắn, những con vật giống rắn
thần đang trườn đi giữa những khe đá hay bò trên tường. Cánh cửa giáo
đường chỉ còn lại vài mẩu mốc meo. Phân nửa vòm mạng trung tâm vẫn
còn, và tôi liếc thấy trong đó con mắt trái của Chúa ngồi trên ngai và vài
nét trên bộ mặt sư tử, chúng đã bị các yếu tố thiên nhiên làm giãn nở ra và
bị địa y bao phủ.
Đại Dinh, trừ tường phía nam bị tàn phá, dường như vẫn đứng vững với
thời gian. Hai ngọn tháp trên vực đá trông như không hề suy suyển, chỉ trừ
các cửa sổ bây giờ là những hố mắt trống hốc đang chảy những hàng lệ là
các dây leo mục rữa. Bên trong, công trình nghệ thuật bị tàn phá nhào trộn
với công trình thiên nhiên, và qua khoảng diện tích bao la của nhà bếp, mắt
tôi nhìn suốt lên tận trời xanh qua vùng trống của các tầng trên và mái nhà,
đã sụp xuống như các thiên thần giáng thế. Những thứ chưa xanh rêu thì
vẫn ám khói đen của nhiều thập niên về trước.
Lang thang trong đống gạch vụn, tôi thỉnh thoảng lại thấy những mảnh giấy
da đã bay từ phòng thư tịch và thư viện xuống, và tồn tại như những châu
ngọc chôn dưới đất. Tôi nhặt nhạnh chúng, tựa như sắp khâu lại các trang
giấy bị bứt rời trong một quyển sách. Rồi tôi để ý thấy trong một ngọn tháp
có một cầu thang trôn ốc dẫn lên phòng thư tịch, tuy rung rinh nhưng vẫn
nguyên vẹn, từ đây, leo lên một núi đá vụn, tôi đến được tầng thư viện, thế
nhưng nó chỉ còn một hành lang sát với tường ngoài, nhìn xuống cảnh tan
hoang khắp phía.
Dọc theo một bức tường, tôi bắt gặp một kệ sách bị nước và mối ăn mòn
mà không hiểu sao đã thắng được lửa để đứng thẳng thật diệu kỳ. Trong kệ
vẫn còn vài trang sách. Các trang sống sót khác tôi nhặt được nhờ lục lọi
khắp trong đống đổ nát bên dưới. Tôi đã bỏ cả ngày để gặt, tuy chẳng thu
được bao nhiêu, tựa như từ những hạt ký ức về Thư viện sẽ nảy lên cho tôi