TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 136

9

◄○►

“O

llie.”

Janey thốt lên, rồi ngồi yên lặng đủ lâu để Hodges nhấp một chút cà

phê trong cốc mới và ăn một chiếc bánh. Sau đó, cô lại ngoảnh ra phía cửa
sổ và những chiếc thuyền buồm, bắt tréo chân, và nói mà không nhìn ông.

“Có bao giờ ông yêu ai đó mà không hề thích họ không?”
Hodges nghĩ đến Corinne, và mười tám tháng giông bão trước khi vỡ

hoàn toàn. “Có.”

“Vậy ông sẽ hiểu. Ollie là chị tôi, hơn tôi tám tuổi. Tôi yêu chị ấy,

nhưng khi chị ấy rời nhà đi học đại học, tôi là cô bé hạnh phúc nhất nước
Mỹ. Và rồi khi chị ấy bỏ học ba tháng sau đó và quay trở về nhà như trốn
chạy, tôi có cảm giác như thể một cô bé mệt mỏi lại phải vác lên mình bao
tải gạch sau khi mới được phép bỏ xuống một lúc. Chị ấy không hà khắc gì
với tôi, không bao giờ quát mắng, bắt nạt hay trêu chọc gì tôi khi tôi đi học
về, tay trong tay với Marky Sullivan học cùng trường cấp hai, nhưng khi
chị ấy ở nhà thì lúc nào chúng tôi cũng trong Trạng thái Vàng. Ông hiểu ý
tôi không?”

Hodges cũng không hoàn toàn chắc lắm, nhưng vẫn gật bừa.
“Đồ ăn làm chị ấy bị kích ứng dạ dày. Chị ấy bị nổi mề đay mỗi khi

căng thẳng bất kỳ chuyện gì - phỏng vấn xin việc là kinh khủng nhất, mặc
dù cuối cùng chị ấy cũng kiếm được một việc làm thư ký. Chị ấy thạo việc
mà lại còn rất xinh nữa. Ông biết chứ?”

Hodges chỉ ậm ừ cho xong. “Nếu bắt buộc phải trả lời thật lòng, có lẽ

ông đã nói, Tôi tin chứ vì tôi nhìn thấy điều đó ở cô. Có lần chị ấy đồng ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.