TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 137

đưa tôi đi xem ca nhạc. Đó là buổi diễn của U2, tôi phát cuồng lên vì họ.
Ollie cũng thích ban nhạc đó nhưng đúng đêm diễn thì chị ấy bắt đầu nôn
ói. Tình hình tệ đến nỗi cuối cùng bố mẹ tôi phải đưa chị ấy đi cấp cứu còn
tôi thì ngồi nhà xem ti vi thay vì nhảy nhót và gào thét với anh Bono. Ollie
thề là chị ấy bị ngộ độc thức ăn, nhưng tất cả chúng tôi đều ăn bữa đó, và
không ai làm sao cả. Đó chẳng qua là vì căng thẳng. Hoàn toàn là căng
thẳng. Còn ông nói về bệnh tưởng chứ gì? Với chị tôi, mọi cơn đau đầu đều
là một khối u não và cái mụn nào cũng là ung thư da. Một lần chị ấy bị đau
mắt đỏ và mất cả tuần khăng khăng là mình sắp mù. Những kỳ kinh của chị
ấy mới thật là khủng khiếp. Lần nào chị ấy cũng nằm bẹp trên giường cho
đến khi hết.”

“Vậy mà bà ấy vẫn giữ được công việc sao?”
Câu trả lời của Janey khô khốc như Thung lũng Chết. “Kỳ kinh của

Ollie bao giờ cũng kéo dài đúng bốn mươi tám tiếng và luôn đến vào dịp
cuối tuần. Đúng là kỳ lạ.”

“Ồ ồ.” Hodges không nghĩ ra được gì để nói.
Janey dùng đầu ngón tay xoay bức thư vài vòng trên bàn cà phê, rồi

ngước đôi mắt xanh nhạt ấy lên nhìn Hodges.

“Trong này hắn có dùng một cụm từ - một đoạn nói về những những

cố tật do căng thẳng. Ông có để ý không?”

“Có.” Hodges để ý thấy rất nhiều thứ trong bức thư này, chủ yếu là xét

nhiều góc độ thì nó chính là phim âm bản của bức thư gửi cho ông.

“Chị tôi cũng mắc những tật đó. Có thể ông đã nhận ra một số rồi.”
Hodges giật cà vạt của mình sang bên này, rồi kéo sang bên kia.
Janey nhoẻn miệng cười. “Đúng rồi, đó là một. Còn nhiều hành động

khác. Sờ công tắc điện để chắc chắn là đã tắt rồi. Rút ổ cắm lò nướng bánh
sau bữa sáng. Lần nào chị ấy cũng nói cụm từ bánh mì bơ trước khi ra khỏi
nhà đi đâu đó, vì có vẻ như nếu nói câu ấy thì ta sẽ nhớ ra được mọi điều
mà ta đã quên mất. Tôi nhớ một hôm chị ấy phải lái xe đưa tôi đến trường
vì tôi lỡ xe buýt. Bố mẹ thì đi làm rồi. Chúng tôi đi được nửa đường thì chị
ấy quả quyết là lò nướng vẫn còn bật. Chúng tôi phải quay xe về kiểm tra.
Nói thế nào cũng không xong. Tất nhiên là tắt rồi chứ. Đến tiết thứ hai tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.