TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 211

“Mày không dám phớt lờ tao đâu,” hắn nói trong tiếng chuông leng

keng ngân nga trên đầu.

Hắn băng qua phố Hanover, đỗ xe trong sân khu mua sắm, tắt động cơ

(ơn Chúa là tiếng chuông ngân nga cũng tắt lịm), và lôi chiếc laptop dưới
ghế ngồi ra. Hắn để nó trong một chiếc túi cách nhiệt vì chiếc xe thùng lúc
nào cũng lạnh chết mẹ. Hắn bật máy tính và truy cập vào trang Chiếc ô
Xanh của Debbie qua sóng Wifi của hàng cà phê bên cạnh.

Không có gì.
“Đồ khốn kiếp,” Brady lầm bầm. “Mày không dám phớt lờ tao đâu, đồ

khốn kiếp.”

Trong lúc nhét chiếc laptop vào trong túi, hắn nhìn thấy hai thằng

nhóc đang đứng ngoài hàng truyện tranh, nói chuyện rồi nhìn hắn và nhăn
nhở cười cợt. Với nhiều năm kinh nghiệm của mình, Brady đoán chúng là
học sinh lớp sáu hay bảy gì đó với tổng IQ là một trăm hai mươi và một
tương lai vời vợi sưu tập séc trợ cấp thất nghiệp. Hoặc một tương lai ngắn
ngủi một đất nước sa mạc.

Chúng lại gần, thằng trông có vẻ đần hơn đi trước. Miệng mỉm cười,

Brady thò đầu ra cửa sổ. “Giúp gì được các chàng trai đây?”

“Chúng cháu muốn biết chú có Jerry Garcia trong đó không,” thằng

Đần nói.

“Không,” Brady nói, ngoác miệng hết cỡ ra mà mỉm cười.
“Nhưng nếu có thì chú sẽ thả ông ấy ra ngay.”
Nhìn chúng tỏ vẻ thất vọng đến là lố bịch, khiến Brady suýt cười phá

lên. Thay vào đó, hắn chỉ tay xuống quần thằng Đần. “Chưa kéo khóa quần
kìa,” hắn nói, và khi thằng Đần nhìn xuống, Brady búng một ngón tay vào
chỗ thịt mềm mềm dưới cằm nó. Hơi mạnh so với ý định của hắn - thật ra
là mạnh hơn rất nhiều - nhưng việc đếch gì.

“Ăn quả lừa nhé,” Brady hí hửng nói.
Thằng Đần cười để chứng tỏ là phải, nó đã bị cho ăn quả lừa, nhưng

có một vết bầm đỏ ngay phía trên cục yết hầu và những giọt nước mắt ngỡ
ngàng dâng bên trong mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.