TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 343

18

◄○►

S

au màn hồi tưởng và một phút mặc niệm (“muốn làm gì thì làm”),

vị giáo sĩ cầu Chúa phù hộ cho họ, chở che cho họ và mang đến cho họ sự
bình yên. Áo quần loạt soạt; tờ chương trình được nhét vào túi xách và túi
áo khoác. Holly có vẻ ổn cho đến khi cô đi được hết nửa lối đi, nhưng cũng
chỉ đến đó là đầu gối cô nhũn ra. Hodges bước vụt tới với tốc độ đáng ngạc
nhiên đối với một người to béo và đỡ dưới cánh tay Holly trước khi cô
khuỵu xuống. Hai mắt cô trợn ngược lên, và trong khoảnh khắc cô đã gần
như ngất xỉu ngã vật xuống. Rồi chúng trở về vị trí cũ và tỉnh lại. Cô nhận
ra Hodges và mỉm cười yếu ớt.

“Holly, thôi ngay cái trò ấy đi!” mẹ cô nghiêm khắc nạt nộ, như thể

con gái bà ta vừa buột ra một lời báng bổ cợt nhả và vô duyên chứ không
phải vừa suýt ngất xỉu. Hodges nghĩ bụng hẳn là sướng lắm nếu cho dì C,
một cái tát lật mặt đúng vào cái mõm bự phấn của bà ta. Có khi lại làm cho
bà ta tỉnh ra, ông nghĩ.

“Con không sao mà mẹ,” Holly nói. Rồi, với Hodges, “Cảm ơn ông.”
Ông nói, “Sáng nay cô có ăn gì không vậy, Holly?”
“Nó ăn cháo yến mạch rồi,” dì Charlotte tuyên bố. “Với bơ và đường

nâu. Tự tay tôi làm. Thỉnh thoảng con cũng thích gây sự chú ý phải không,
Holly?” Nói đoạn, bà ta quay sang Janey. “Cháu đừng có lẩn quẩn ở đây
chứ. Henry thì vô tích sự với những chuyện thế này, mà ta thì không thể
một mình tiếp đón ngần này người được.”

Janey nắm lấy cánh tay Hodges. “Cháu chẳng bao giờ kỳ vọng điều

đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.