“Anh có bảo người đại lý kiểm tra thông tin mà tôi tò mò không vậy?”
Hodges hỏi anh ta.
“Không cần,” MCGRORY nói. “Tôi làm ở Ross từ năm 1987. Chắc
phải chứng kiến cả ngàn cái Merc ra khỏi cửa từ hồi đấy đến giờ, và tôi có
thể nói với ông rằng tất cả chúng đều đi ra với hai chìa khóa.”
“Cảm ơn,” Hodges nói. “Chúng tôi sẽ sớm đến đó. Có thêm vài câu
hỏi cho anh đấy.”
“Tôi vẫn ở đây thôi. Chuyện này thật khủng khiếp. Khủng khiếp.”
Hodges tắt máy và truyền đạt lại những gì MCGRORY vừa nói.
“Anh có ngạc nhiên không?” Pete hỏi. Phía trước là một Cái biển
đường vòng màu cam hướng dẫn họ đi vòng quanh City Center… trừ phi
họ muốn bật đèn hụ lên, mà không ai muốn cả. Điều họ cần lúc này là nói
chuyện.
“Không,” Hodges nói. “Đó là quy trình chuẩn mực. Giống như dân
Anh vẫn nói, một kế vị và một dự bị. Họ đưa cho anh hai cái chìa khi anh
mua xe mới…”
“… và nhắc anh cất một cái vào nơi an toàn, như vậy anh có cái mà sờ
đến khi làm mất cái anh mang theo người. Một số người, đến lúc cần cái
chìa dự phòng sau một hoặc hai năm, họ đã quên béng mất đã để nó ở đâu.
Những người phụ nữ mang xắc tay lớn - như cái vali mà cái bà Trelawney
kia mang - thường tống cả hai chìa khóa vào đó và quên mất cái chìa dự
phòng. Nếu bà ta nói thật về việc không gắn nó vào móc đeo chìa khóa, thì
có khi trước giờ bà ta vẫn dùng hoán đổi hai chìa.”
“Đúng vậy,” Hodges nói. “Bà ta đến nhà mẹ mình, bà ta mải bận tâm
nghĩ về việc dành một đêm nữa xoay xở với cơn đau của bà mẹ, bà ta vật
lộn với những cái hộp và cái xắc…”
“Và bỏ chìa khóa trong ổ. Bà ta không muốn thừa nhận điều đó - với
chúng ta cũng như với chính bản thân mình - nhưng đó là điều bà ta đã
làm.”
“Mặc dù đã có âm thanh cảnh báo…” Hodges nói vẻ băn khoăn.
“Có thể một chiếc xe tải lớn ồn ào chạy qua đúng lúc bà ta ra khỏi xe
và bà ta không nghe thấy tín hiệu cảnh báo. Hoặc một chiếc xe cảnh sát,