TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 84

19

◄○►

A

i đó đang khe khẽ lay ông, kiểu người ta vẫn lay một người đang

ngủ mê mệt. Và, Hodges nhận ra, ông suýt nữa đã ngủ thiếp đi. Hoặc bị ký
ức thôi miên.

Đó là Elaine, bà chủ nhà hàng IMASIO’S, và bà ta đang nhìn ông với

vẻ lo lắng. “Thanh tra Hodge? Ông có sao không?”

“Ổn. Nhưng giờ chỉ là ông Hodges thôi, Elaine. Tôi về hưu rồi.”
Ông nhận ra vẻ lo lắng trong mắt Elaine, và còn điều gì đó nữa. Điều

gì đó tệ hơn. Ông là người khách duy nhất còn lại trong nhà hàng. Ông
quan sát những người phục vụ túm tụm quanh ngưỡng cửa lối vào nhà bếp,
và đột nhiên nhìn thấy bản thân mình giống hệt hình tượng mà họ và Elaine
chắc hẳn đã thấy ở ông từ nãy, một lão già ngồi lì mãi ở đây sau khi người
bạn ăn cùng (và tất cả những người khác) đã đi. Một lão già béo ị mút nốt
những mẩu bánh cuối cùng qua kẽ nĩa như một đứa trẻ con mút kẹo và rồi
cứ thế đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Họ đang băn khoăn liệu có phải mình đang trong hành trình vào

Vương quốc Lú lẫn trên chuyến Tàu Tốc hành Alzheimer hay không, ông
nghĩ bụng.

Ông mỉm cười với Elaine - kiểu cười số một của ông, tươi tỉnh và

quyến rũ. “Pete và tôi nói chuyện về mấy vụ án cũ. Tôi vừa mải nghĩ đến
một vụ. Giống như là tái dựng lại nó vậy. Xin lỗi. Tôi đi bây giờ đây.”

Nhưng khi đứng lên ông loạng choạng và xô vào bàn, hất đổ ly nước

còn một nửa. Elaine nắm lấy vai ông để giữ ông đứng vững, vẻ mặt lo lắng
hơn bao giờ hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.