20
◄○►
Ô
ng chậm rãi bước vào bãi đỗ xe, những chiếc xe còn lại, trừ xe ông
có vẻ như đều thuộc sở hữu của nhân viên nhà hàng. Ông lấy chìa khóa ra
và đập đập chúng trên lòng bàn tay. Không giống như bà T., chìa khóa
chiếc Toyota của ông được gắn vào một cái vòng. Phải, có cả một móc đeo
chìa nữa - một hình chữ nhật bằng nhựa có ảnh con gái ông bên dưới. Allie
lúc mười bảy tuổi, tươi cười trong bộ đồng phục đội lacrosse City High của
con bé.
Đối với vấn đề cái chìa khóa xe Mercedes, bà Trelawney không bao
giờ lay chuyển. Trong suốt tất cả các cuộc thẩm vấn, bà ta tiếp tục khăng
khăng rằng bao lâu nay bà ta vẫn chỉ có một chìa đó. Thậm chí cả sau khi
Pete Huntley cho bà ta xem hóa đơn nhận xe, với dòng CHÌA KHÓA
CHÍNH 2 trong danh sách những thứ đi cùng chiếc xe khi bà ta mua nó
năm 2004, bà ta vẫn cứ khăng khăng. Bà ta bảo tờ hóa đơn đã viết sai.
Hodges còn nhớ nguyên thái độ quả quyết sắt đá trong giọng bà ta.
Pete nói rằng cuối cùng bà ta cũng chịu nhún. Chẳng cần thư tuyệt
mệnh làm gì; bản thân việc tự tử đã là lời thú tội rồi.
Cuối cùng thì bức tường chối bỏ của bà ta cũng sụp đổ. Giống như cái
gã đâm người và bỏ chạy cuối cùng cũng phải trút nó ra khỏi lồng ngực
mình. Vâng, được rồi, đó là một đứa trẻ, không phải chó. Đó là một đứa trẻ
và khi ấy tôi đang nhìn vào điện thoại di động để xem ai gọi lỡ và tôi đã
giết thằng bé.
Hodges còn nhớ những cuộc thẩm vấn bà T. tiếp sau đã tạo ra một
kiểu hiệu ứng khuếch đại kỳ quặc như thế nào. Bà ta càng chối, họ càng ác