THÁC LŨ - Trang 104

“Tại sao họ không thể vào túp lều của ông, nơi họ ấm hơn và tìm cái

gì đó để ăn ?”

“Không phải như vậy đâu. Tôi đã không ra phố hai ngày nay và tủ

chứa thức ăn của tôi cạn rồi. Tốt hơn chúng ta nên đưa họ vào nhà chứa
thuyền. Tôi sẽ mang đến cho họ bất kỳ thứ thực phẩm nào tôi còn và tất cả
chăn mền tôi có được”.

“Ông đang làm một điều vô lý đấy”, cô nói, giọng lạnh lùng. “Họ sẽ

có nhiều tiện nghi trong túp lều hơn trong nhà chứa thuyền cũ kỹ hôi hám
đó”.

Cô ả này đúng là một kẻ cứng đầu, Pitt nghĩ, và cũng tự phụ gớm.

“Tôi đã quên nói cho cô biết về những camera quan sát và bọ nghe lén mọc
nhiều như nấm hầu như trong mọi căn phòng phải không ? Tôi nghĩ tốt nhất
là nên để cho những ông bạn cô băng qua hồ nước mà chẳng thấy ai khác
ngoài tôi. Nếu bất thình lình nhìn thấy những hồn ma của những người
chúng tin đã chết vì bị chúng trấn nước lại ngồi xem ti vi và uống rượu
tequila của tôi, chúng sẽ tràn ngập vào trong lều với những khẩu súng khạc
lửa trước khi đội cảnh sát hình sự của chúng tôi đến. Thật vô nghĩa khi chọc
tức bọn chúng không đúng lúc”.

“Chúng đang chờ ông băng qua hồ à ?” cô hỏi, vẻ bối rối.
“Có kẻ nào đó trên kia nghĩ là tôi có cặp mắt của loài cáo và không

đáng tin tưởng”.

Cô gái nhìn lên mặt anh, cố phân biệt những đặc điểm của anh, nhưng

không thấy những chi tiết trong bóng tối. “Ông là ai, ông Pitt”.

“Tôi ?” anh nói, vừa kéo dài hai bàn chân ra khỏi bộ đồ lặn, “Tôi chỉ

là một gã đàn ông bình thường tìm đến hồ nước để nghỉ ngơi và câu cá”.

“Ông khác xa một người bình thường”, cô nhẹ nhàng nói, quay lại và

nhìn những ngọn lửa đang yếu dần và những cục than cháy âm ỉ của cầu
tàu. “Không một người đàn ông bình thường nào có thể làm được những gì
ông đã làm đêm nay”.

“Còn cô, thưa cô Lee ? Tại sao một quí cô tình báo cao cấp, nói tiếng

Anh không phạm một lỗi nhỏ nào lại dính chùm với một đám những người
di dân bất hợp pháp bị ném xuống một hồ nước với những vật nặng buộc
quanh cổ chân cô ta ?”

“Ông biết họ là thành phần bất hợp pháp ?”
“Nếu không phải, thì họ đã không che giấu điều đó quá kỹ như thế”.
Cô nhún vai. “Tôi nghĩ thật vô ích để vờ vĩnh tỏ ra tôi là một người

nào đó. Tôi không thể khoe khoang vai trò của mình, nhưng tôi là nhân viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.