THÁC LŨ - Trang 286

trung giữ gìn các láng giềng ở phía nam, chúng tôi đổ người của mình như
những trận lũ vượt đại dương vào các bờ biển của các vị. Một ngày nào đó
sớm hơn các vị tưởng, những bang dọc bờ biển của Hoa Kỳ và các tỉnh của
Gia Nã Đại sẽ là phần nối dài thêm của Trung Quốc”.

Với Pitt, quan điểm này là không thể chấp nhận được. "Tôi sẽ cho

ông điểm A về ước mơ của ông và điểm F về tính thực tế của ý tưởng đó”.

“Không buồn cười như ông có thể nghĩ đâu”, Qin Shang kiên nhẫn

nói. “Cứ xem những đường biên giới của châu Âu đã thay đổi như thế nào
trong một trăm năm qua. Những cuộc di dân trải qua nhiều thế kỷ đã tiêu
hủy những đế quốc cũ và tạo ra những đế quốc mới, chỉ cần làm họ lại rơi
vào những đợt di dân mới".

“Một giả thuyết thật thú vị”, Pitt nói. “Nhưng là một giả thuyết vô

nghĩa. Phương cách duy nhất làm cho kịch bản của ông trở thành sự thật là
tất cả công dân Hoa Kỳ đều nằm xuống và chết sạch”.

“Những người đông hương của ông đã ngủ suốt những năm 1990”,

Qin Shang trả lời, có một chút đe dọa trong giọng nói của hắn. “Sau cùng,
lúc họ thức dậy, trước mắt họ đã là một thập niên quá trễ”.

“Ông vẽ một bức tranh quá u ám cho nhân loại đấy”, Julia nói, rõ

ràng cô bị dao động.

Pitt không nói gì. Anh không có câu trả lời, và anh cũng không phải

là Nostradamus. Lý trí mách bảo anh lời tiên đoán của Qin Shang thực sự
có thể được chấp nhận. Nhưng trái tim anh từ chối loại hy vọng. Anh đứng
lên và gật đầu cho Julia. “Anh nghĩ chúng ta đã nghe đủ lời lẽ ngớ ngẩn vô
nghĩa của ông Shang. Thấy rõ ông ta là một người chỉ thích nghe bản thân
mình nói. Chúng ta hãy đi khỏi nơi kiến trúc kỳ quái này và sự bài trí hàng
giả của nó, để được thở không khí trong lành trở lại”.

Qin Shang bật đứng lên. “ông dám nhạo báng tôi”, hắn gầm gừ.
Pitt bước đến bàn giấy và chồm qua mặt bàn cho đến khi mặt anh chỉ

cách mặt Qin Shang vài phân. “Nhạo báng ông, ông Shang ? Như thế vẫn
còn nhẹ đấy. Lẽ ra tôi phải nhét đầy chiếc vớ giáng sinh của tôi với cứt bò
hơn là ngồi nghe mớ triết lý ngu muội của ông về các vấn đề tương lai đấy”.
Rồi anh nắm bàn tay Julia. “Đi thôi, chúng ta ra khỏi nơi này”.

Julia không tỏ ra muốn cử động, cô có vẻ kinh ngạc, Pitt phải kéo cô

đi theo anh. Lúc đến cánh cửa, anh dừng lại và nhìn lui.

“Cám ơn ông, ông Shang, về một buổi tối đầy khích động. Tôi được

thưởng thức thứ sâm banh và những thứ hải sản tuyệt vời của ông, đặc biệt
là món thịt sò abalone”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.