sống riêng tư của hắn, hắn vẫn có một vết rạn nứt dễ bị tổn thương có thể
khoét rộng ra đến vài ki-lô-mét”.
Julia kéo cái áo khoác sát vào cặp chân trần để ngăn chận cái lạnh lúc
đêm khuya. “Anh phải đoán được điều gì đó từ những điều hắn nói về một
chiếc tàu mà em không nhớ rõ lắm”.
“Theo như anh nhớ, câu nói của hắn là ‘ước muốn mãnh liệt nhất
trong đời tôi’”.
Cô tò mò nhìn vào cặp mắt vẫn không rời khỏi con đường của anh.
“Hắn nói về một khối lượng lớn những cổ vật mỹ thuật Trung Hoa đã mất
tích trên một chiếc tàu”.
“Đúng rồi”.
“Hắn sở hữu nhiều của cải và cổ vật Trung Hoa, nhiều hơn bất kỳ
người nào khác trên thế giới. Tại sao một chiếc tàu với một số cổ vật lịch sử
lại khiến hắn quan tâm nghiêm trọng đến thế ?’
“Không chỉ đơn thuần quan tâm, Qin Shang bị ám ảnh như bất kỳ
người đàn ông nào trong suốt nhiều thế kỷ đã tìm kiếm những kho tàng bị
thất lạc. Hắn sẽ không chết như một người hạnh phúc, dù sự giàu có và
quyền lực hắn đã tom góp được có lớn đến cỡ nào, nếu hắn chưa thể thay
thế những bản sao các tác phẩm mỹ thuật của hắn bằng những tác phẩm
chính cống. Để sở hữu một đồ vật không ai khác trên đời này có thể sở hữu
chính là mục đích tối hậu của Qin Shang. Anh hiểu những kẻ như hắn. Hắn
đã dành ra ba mươi năm trong đời mình để săn lùng chiếc tàu bị đắm và kho
tàng của nó”.
“Nhưng bằng cách nào một con người có thể tìm kiếm một chiếc tàu
đã mất tích từ năm mươi năm trước chứ ?” Julia nói. “Anh bắt đầu nhìn sự
việc từ đâu ?”
“Người ta khởi sự”, Pitt trả lời, giọng điềm đạm, “bằng cách gõ lên
một cánh cửa trong sáu khối nhà trên đường phố".