THÁC LŨ - Trang 527

“Vị trí cất giấu có vẻ hợp lý”, ông Gunn nói, chăm chú nhìn qua cặp

kính dày cộm.

Với sự trợ giúp của bốn thủy thủ đầy háo hức, nhà khảo cổ O’Connell

tháo rời nắp thùng gỗ và nhìn vào bên trong. “Trời ơi, trời ơi”, bà sợ hãi kêu
lên.

“Cái gì thế ?” Pitt hỏi. “Bà thấy gì ?”
“Cái cùm của quân đội với những mẫu tự U.S.M.C in trên chóp”.
“Tốt, xin đừng đứng đó. Hãy mở nó ra”.
“Đúng ra phải mở nó trong một phòng thí nghiệm”, bà O’Connell

phản đối. “Bằng phương pháp thích hợp, ông biết đấy”.

“Không”, Pitt thản nhiên nói. “Dẹp cái phương pháp thích hợp đó đi.

Những người này đã làm việc lâu và vất vả. Và ơn Chúa, họ xứng đáng
nhìn thấy công lao của họ. Bà cứ mở cái cùm ra”.

Khi thấy Pitt không bị phản đối và đang đưa mắt nhìn vô số những

gương mặt căng thẳng đang bu quanh, bà O’Connell quì xuống và bắt đầu
mở cái chốt cài trên mặt bộ cùm với một cây xà beng nhỏ. Những tấm vách
chung quanh cái chốt nhanh chóng bung ra như thể chúng được làm bằng
đất sét, và bà rất chậm rãi nhấc cái nắp đậy lên.

Bên trong chiếc cùm, trên cái khay trên cùng chứa nhiều vật bọc trong

những miếng vải sa sũng nước được đặt trong những khoang nhỏ nằm rất
ngăn nắp. Như thể đang đụng vào những bát đĩa thiêng liêng Chúa Giê Su
đã dùng trong bữa ăn cuối cùng của ngài, bà O’Connell nhẹ nhàng bóc lớp
vải bọc món đồ vật lớn nhất ra. Khi tấm vải sa được đặt qua một bên, bà
cầm lên một thứ trông giống một cái bát tròn màu vàng nâu.

“Một hộp sọ”, bà nói, giọng như bị bóp nghẹt, “của Người Bắc Kinh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.