THẠCH HẦU - Trang 101

tự đặt thôi và bắt Washington phải sống với nó. Lấy luôn tên chàng trai của
chúng ta thì sao? GHOSTKILL. Mọi người thấy hay chưa? Nghe sợ chưa?”

“Sợ quá cơ,” Sellito đồng ý với giọng của một người chẳng mấy khi

sợ cái gì.

Thom viết chữ đó lên đầu bảng và quay lại với đám nhân viên thực thi

pháp luật.

Rhyme nói, “Chúng ta đã có hai hiện trường: bãi biển ở Easton và

chiếc xe tải. Bãi biển trước.”

Trong lúc Thom đang viết thì điện thoại của Dellray đổ chuông và anh

ta nhận cuộc gọi. Sau cuộc nói chuyện chóng vánh anh ta cúp máy và báo
với cả đội điều vừa được biết: “Cho đến nay không tìm được ai sống sót
nữa,” anh ta nói. “Và đội Tuần tra duyên hải cũng không tìm được con tàu.
Nhưng họ phát hiện vài cái xác ngoài biển. Hai người bị bắn, một người
chết đuối. Giấy tờ tìm được trên một trong số họ là giấy đi biển. Hai người
kia không có gì. Họ đang gửi dấu vân tay và ảnh chụp cho chúng ta và phía
Trung Quốc.”

“Hắn còn giết luôn cả thủy thủ sao?” Eddie Đặng hỏi một cách khó

tin.

“Anh trông đợi gì?” Coe phản ứng lại. “Đến giờ anh phải hiểu hắn rồi

chứ. Anh nghĩ hắn sẽ để lại một nhân chứng sống hay sao?” Anh ta cười u
ám. “Hơn nữa, nếu thủy thủ đoàn chết hết hắn sẽ không cần phải trả phần
tiền thuê tàu còn lại. Còn ở Trung Quốc hắn có thể tuyên bố là đội Tuần tra
duyên hải đã bắn chìm họ cùng tàu Dragon.”

Nhưng Rhyme không có thời gian để tức giận Quỷ hay để chua xót

cho lòng dạ độc ác của con người. “Được rồi, Sachs,” anh nói cộc lốc. “Bãi
biển. Cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”

Cô dựa vào chiếc bàn thí nghiệm và xem xét những ghi chép của

mình. “Mười bốn người đã lên bờ trong một chiếc bè cứu nạn ở cách mạn
phía đông Easton khoảng tám trăm mét, trên đường tới Orient Point.” Cô đi
tới chỗ bức tường và chạm vào một điểm trên bản đồ Long Island. “Gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.