THẠCH HẦU - Trang 116

Người Duy Ngô Nhĩ nói tiếng Turk, thứ tiếng nói Quỷ không hiểu, và

họ cũng không hiểu chút nào các loại phương ngữ của tiếng Trung. Vậy là
cả bốn chọn tiếng Anh. Quỷ giải thích những gì hắn cần và hỏi liệu họ có
vấn đề gì khi phải giết những người không tấc sắt trong tay, cả phụ nữ và
trẻ em, hay không.

Yusuf, một kẻ tầm tuổi gần ba mươi với cặp lông mày giao nhau phía

trên sống mũi, là người phát ngôn của cả bọn; tiếng Anh của gã tốt hơn hai
người kia. Không cần phải hỏi lại, gã nói. “Không vấn đề. Chúng tôi sẽ
làm. Ông muốn gì là được đó.” Cứ như với hắn việc giết đàn bà và trẻ con
là chuyện thường ngày vậy.

Mà có khi thế thật, Quỷ nghĩ bụng.
Quỷ đưa cho mỗi người 10.000 đô từ trong một két sắt ở nhà hắn rồi

gọi cho trưởng tộc Turkestan ở trung tâm cộng đồng và đưa điện thoại cho
Yusuf. Tên này thông báo với ông chủ của mình bằng tiếng Anh số tiền
Quỷ đã đưa cho cả bọn, để không có bất kì tranh cãi nào về chuyện thừa
thiếu hay chỗ tiền đã đi về đâu. Họ cúp máy.

Quỷ lại nói. “Tao sẽ ra ngoài một lát. Tao cần ít thông tin.”

“Chúng tôi sẽ chờ. Chúng tôi uống cà phê được không?”
Quỷ gật đầu ra dấu cho họ vào bếp. Rồi hắn đi tới một bàn thờ nhỏ.

Hắn châm một cây hương, lẩm bẩm lời khấn tên Nhị lang thần, cung thủ
thần thánh trong truyền thuyết Trung Hoa. Quỷ coi ngài là vị thánh của
chính mình. Sau đó hắn nhét khẩu súng vào bao mắt cá chân và rời khỏi
căn hộ xa hoa.

Sonny Lý ngồi trên tuyến xe buýt của Dịch vụ vận chuyển Long

Island, di chuyển chầm chậm trên con đường ướt nước mưa trong buổi sớm
mai. Đường chân trời của Manhattan đang dần hiện ra lớn hơn.

Bản chất là người yếm thế và cứng rắn nhưng Lý vẫn thấy kinh ngạc

trước những gì mình đang nhìn vào. Thứ mang lại cảm giác ấy không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.