THẠCH HẦU - Trang 123

CHƯƠNG

MƯỜI HAI

“Trông anh đã khá hơn,” Amelia Sachs nói. “Anh thấy sao rồi?”
John Tống ra hiệu cho cô đi vào nhà. “Rất đau,” anh ta nói và đóng

cửa lại, đến gặp cô tại phòng khách. Anh ta bước chậm chạp và thi thoảng
lại nhăn nhó. Đó là hậu quả có thể hiểu được khi bạn bị bắn, cô cho là vậy.

Căn hộ mà luật sư nhập cư của anh ta đã sắp xếp là một nơi ở xập xệ

trên đường Bowery, gồm hai phòng tối tăm với những đồ đạc cũ hỏng và
không đồng bộ. Ngay ở tầng dưới chỗ họ đứng là một nhà hàng Trung Hoa.
Mùi dầu chua lòm và tỏi phi lẩn đầy căn hộ.

Là một người đàn ông rắn chắc, mới có vài sợi tóc bạc nhưng Tống

vẫn phải đi lom khom do vết thương. Nhìn dáng đi không khỏe của anh ta,
cô cảm thấy chút cảm thương. Trong cuộc sống cũ ở Trung Quốc, với tư
cách là một bác sĩ, hẳn anh ta cũng được các bệnh nhân tôn trọng và có thể
đã có vài đặc quyền. Nhưng ở đây Tống chẳng có gì cả. Cô tự hỏi anh ta sẽ
làm gì để kiếm sống - lái taxi ư, hay giúp việc trong nhà hàng?

“Tôi sẽ pha trà,” anh ta nói.

“Không, không sao đâu,” cô bảo. “Tôi không ở lại lâu đâu.”
“Đằng nào tôi cũng pha cho mình mà.” Căn hộ không có nhà bếp

riêng mà chỉ có một cái bếp, tủ lạnh bé và bồn rửa bát đã hoen rỉ ở một mé
tường của phòng khách. Anh ta đặt chiếc ấm rẻ tiền lên ngọn lửa hừng hực
và lấy một hộp Lipton từ tủ bếp bên trên bồn rửa bát xuống. Anh hít ngửi
và nở nụ cười tò mò.

“Không phải thứ anh vẫn quen uống à?” Cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.