THẠCH HẦU - Trang 133

Người ngồi trong xe lăn quay lại. “Để xem chúng ta tóm được cái gì

nào.”

Người da đen lôi gã đứng dậy, gần như nhấc bổng gã khỏi mặt đất và

lờ tịt những tiếng rên rỉ lẫn hào hển vì đau của gã. Túm Lý chỉ bằng một
tay, anh ta bắt đầu dùng tay kia sờ nắn các loại túi của gã. “Nghe này, nhãi
con, tao có tìm thấy cái kim nào trong túi mày không? Có thấy bất kì cái gì
có thể chọc vào tao một cách khó chịu không?”

“Tôi...”
“Trả lời ngay và phải nói thật. Bởi vì nếu tao mà bị chọc thì mày cũng

bị đấy.” Anh ta lắc cổ áo Lý và gào lên, “Có kim không?”

“Anh đang nói, ma túy hả? Không, không.”

Người đàn ông lôi chỗ tiền mặt ra khỏi túi quần gã, cả thuốc lá, băng

đạn, mảnh giấy gã đã ăn cắp trên bãi biển. “À, có vẻ nhóc con này đã mượn
một thứ gã không nên mượn của Amelia. Lại còn trong lúc cô ấy bận cứu
mạng người khác nữa chứ. Đáng xấu hổ.”

“Đó là cách hắn tìm được chúng ta,” Lincoln Rhyme nói, mắt nhìn tờ

giấy có gắn với danh thiếp của anh. “Tôi đã thắc mắc.”

Người tóc vàng gày gò xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Thế là các anh bắt

được gã rồi,” anh ta nói không hề ngạc nhiên. Vậy là Lý đã hiểu ra rằng khi
nãy người này đã phát hiện ra gã ở trong ngõ lúc mang túi rác ra, và cố tình
để ngỏ cửa. Để dụ hắn lên gác. Và những người khác đã cố tình làm om
sòm chuyện đi về, giả vờ để Lincoln một mình.

Vậy là các anh bắt được gã rồi...
Người ngồi xe lăn để ý thấy ánh mắt ghê tởm của Lý. Anh ta nói,

“Đúng vậy, nhà quan sát Thom đây đã phát hiện ra anh lúc mang rác ra đổ.
Rồi..Anh ta gật đầu với màn hình máy tính và nói, “Gọi, an ninh. Cửa hậu.”

Trên màn hình máy tính hình ảnh cửa sau của tòa nhà và con ngõ hiện

lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.