THẠCH HẦU - Trang 134

Đột nhiên Lý hiểu ra làm cách nào đội Tuần tra duyên hải định vị

được tàu Fuzhou Dragon trong lúc nó lênh đênh giữa đại dương vô tận:
chính người đàn ông này. Lincoln Rhyme.

“Thập đại phán quan ơi,” gã lẩm bẩm.

Viên cảnh sát béo cười lớn. “Mày cũng ghét những ngày như hôm nay

hả?”

Người da đen lôi ví Lý ra khỏi túi. Anh ta bóp lớp da ẩm. “Nhóc con

của chúng ta đã đi bơi kìa, tôi suy luận ra đấy.” Anh ta mở ví và đưa nó cho
cảnh sát người Tàu.

Người béo hơn lôi điện đàm ra và nói vào đó. “Mel, Alan, vào đi.

Chúng ta tóm được hắn rồi.”

Hai người đàn ông, có lẽ là những người mà Lý nghe tiếng bỏ đi vài

phút trước, quay trở lại. Một người hói đầu và gọn gàng phớt lờ Lý và đi
thẳng tới chỗ máy tính, bắt đầu gõ điên cuồng trên đó. Người còn lại mặt
vest và có màu tóc đỏ rực. Anh ta chớp mắt ngạc nhiên và nói, “Chờ đã,
đây không phải Quỷ.”

“Vậy chắc là trợ thủ bị mất tích rồi,” Rhyme nói. “Bằng hữu của hắn.”
“Không,” người tóc đỏ nói. “Tôi biết hắn. Tôi từng gặp qua hắn ta

rồi.”

Lý cũng nhận ra có nét gì đó quen quen ở người đàn ông này.
“Gặp ư?” Cảnh sát da đen hỏi.
“Năm ngoái vài người từ INS chúng tôi đã tới một cuộc họp với phòng

cảnh sát Phúc Châu, về nạn buôn lậu người. Anh ta cũng đã ở đó. Anh ta là
người của họ.”

“Người của ai?” Cảnh sát béo càu nhàu.
Cảnh sát người Tàu cười phá lên và giơ chứng minh thư từ trong ví

của Lý ra, so sánh bức ảnh Lý với khuôn mặt ngoài đời. “Một trong số
chúng ta,” anh ta nói. “Anh ta là cảnh sát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.