THẠCH HẦU - Trang 144

“Ngủ đi” Vũ nói cứng rắn. “Em cần nghỉ ngơi. Em sẽ ổn sau khi nghỉ

ngơi. Sao em không làm thế đi?”

“Nếu em chết anh nhất định phải tìm một người phụ nữ. Ai đó chăm

sóc cho các con.”

“Em sẽ không chết.”
“Con trai em đâu?” Dương Bình hỏi.
“Lương đang ở trong phòng khách.”

Anh liếc qua cửa và trông thấy thằng bé đang ngồi trên sô pha, con gái

Kim Mỹ thì treo quần áo trên một sợi dây căng ngang phòng. Khi đến nơi
cả nhà đã lần lượt đi tắm rồi mặc những bộ quần áo sạch mà Vũ mua ở
quầy giảm giá trên phố Canal. Sau khi ăn chút ít, Dương Bình không đụng
tới một miếng, Kim Mỹ đã chỉ cho em trai ngồi xem ti vi trong lúc cô bé
giặt những bộ quần áo sũng nước biển của họ ở bồn rửa bát. Lúc này cô bé
đang treo những bộ đồ đó lên cho khô.

Vợ Vũ nhìn quanh phòng, nheo mắt như đang cố nhớ mình đã ở đâu.

Cô bỏ cuộc và ngả đầu ra gối. “Chúng ta... đang ở đâu?”

“Chúng ta đang ở phố Tàu, Manhattan của New York.”

“Nhưng...” Cô cau mày khi những lời anh nói được bộ óc trong cơn

sốt của cô ghi nhận muộn màng. “Còn Quỷ, mình ơi. Chúng ta không thể ở
đây được. Không an toàn. Sam Trương đã nói chúng ta không nên ở lại.”

“À, Quỷ...” Anh ra dấu tay gạt đi. “Hắn đã quay lại Trung Quốc rồi.”
“Không,” Dương Bình nói, “em không nghĩ vậy. Em lo cho các con.

Chúng ta phải đi thôi. Chúng ta phải chạy càng xa khỏi đây càng tốt.”

Vũ chỉ ra, “Không có xà thủ nào lại mạo hiểm để bị bắt hay bị bắn chỉ

để tìm vài người vượt biên bỏ trốn. Em ngu đến nỗi nghĩ thế à?”

“Làm ơn, mình ơi. Sam Trương nói...”
“Quên Trương đi. Thằng đó hèn lắm.” Anh quát. “Chúng ta sẽ ở lại.”

Cơn giận của anh với sự bất tuân của vợ bớt đi phần nào khi anh nhìn vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.