THẠCH HẦU - Trang 145

người đàn bà khốn khổ và nỗi đau đớn cô đang phải gánh chịu. Anh nhẹ
nhàng nói thêm, “anh ra ngoài đây. Anh sẽ đi kiếm cho em ít thuốc.”

Cô không nói gì và anh đứng lên đi ra phòng khách.

Anh liếc nhìn hai đứa con, chúng đang lo lắng nhìn vào căn phòng mẹ

chúng nằm nghỉ.

“Mẹ có ổn không ạ?” Cô con gái tuổi vị thành niên hỏi.
“Ừ. Mẹ sẽ ổn. Nửa giờ nữa bố quay lại,” anh nói. “Bố sẽ đi mua ít

thuốc.”

“Chờ đã, bố ơi,” Kim Mỹ ngập ngừng nói lúc cụp mắt xuống.
“Sao?”
“Con đi cùng bố được không?” Cô bé hỏi.

“Không, con ở lại trông mẹ và em.”
“Nhưng...”
“Sao?”

“Có thứ con cần.”
Một cuốn tạp chí thời trang ư? Anh nghĩ một cách chế giễu. Hay đồ

trang điểm? Keo xịt tóc? Con bé muốn tôi tiêu số tiền sống còn của chúng
tôi cho khuôn mặt xinh xẻo của nó. “Cái gì?”

“Xin cho con đi theo với. Con sẽ tự mua.” Nó đang đỏ mặt dữ dội.

“Con muốn cái gì?” Anh hỏi.
“Con cần một thứ để...” Cô bé thì thào, đầu cúi gằm.
“Để làm gì?” Anh gặng hỏi. “Trả lời đi.”

Nó nuốt nước bọt. “Kì kinh của con. Bố biết mà. Băng vệ sinh ấy.”
Vũ kinh ngạc hiểu ra. Anh nhìn tránh khỏi con gái và giận dữ chỉ vào

phòng tắm. “Dùng cái gì đó trong kia kìa.”

“Không được. Khó chịu lắm.”

Vũ tức điên. Vợ anh mới là người phải chăm lo những việc như thế

này. Anh chưa từng nghe nói tới người đàn ông nào mua cái thứ... ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.