THẠCH HẦU - Trang 166

Nhưng trong ngôi đền bách thần ấy, với hầu hết người Trung Quốc, tổ

tiên họ vẫn chiếm vị trí cao nhất.

Chiếc bàn thờ màu đỏ này cũng chính là dành cho các vị tiền bối của

nhà họ Trương. Nó được trang trí bằng vật duy nhất còn lưu giữ được của
gia đình sau vụ đắm tàu: những bức ảnh chụp cha mẹ và ông bà đã bị thấm
nước biển trong ví Trương.

“Đó,”anh tuyên bố. “Nhà chúng ta đây.”
Trương Kiệt Chi bắt tay con trai rồi ra hiệu gọi trà, Mỹ Mỹ rót cho

ông. Ông già cầm tách trà nóng hổi và nhìn một lượt những căn phòng tối
ánh đèn. “Còn tốt chán.”

Mặc dù ông đã nói vậy, Sam Trương vẫn cảm thấy nỗi hổ thẹn bùng

lên như một cơn sốt, vì anh đã để cha phải sống trong cảnh thiếu thốn như
thế này. Chiếu theo Khổng giáo, nghĩa vụ của người con đối với cha chỉ
xếp sau nghĩa vụ của anh ta đối với người đứng đầu nhà nước. Ngay từ lúc
Trương chỉ mới lên kế hoạch rời khỏi Trung Quốc, anh đã lo ngại chuyến đi
sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với cha già. Vốn là người lặng lẽ và điềm
tĩnh, Trương Kiệt Chi chỉ im lặng đón nhận tin tức về cuộc ra đi sắp tới của
họ, khiến cho Trương luôn thắc mắc liệu mình có đang làm việc đúng đắn
trong mắt ông.

Giờ đây, sau vụ đắm tàu Dragon, cuộc sống của họ sẽ chưa thể trong

một sớm một chiều mà trở nên tốt đẹp hơn. Căn hộ này sẽ là nhà tù của họ
cho đến khi Quỷ bị bắt hoặc trở lại Trung Quốc, mà cả hai việc đó đều là
chuyện của nhiều tháng sau nữa.

Anh lại nghĩ đến nơi họ dừng xe để ăn cắp sơn và chổi - The Home

Store. Hàng dãy những chiếc bồn tắm sáng bóng, rồi nào là gương, đèn và
những tấm đá cẩm thạch. Anh ước gì mình có thể đưa cha và cả nhà tới một
ngôi nhà được trang bị đầy những thứ tuyệt vời mà anh trông thấy ở đó.
Nơi này thật nghèo nàn. Nơi này...

Có tiếng gõ cửa chắc nịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.