THẠCH HẦU - Trang 168

Trương lắc đầu nói không. Ở Trung Quốc anh là một giáo sư về nghệ

thuật và văn hóa, cho đến khi anh mất việc. Và như nhiều nghệ nhân thư
pháp và họa sĩ của thời đại trước, anh đã tìm được việc làm thợ in. Nhưng
anh mới chỉ dùng những chiếc máy lỗi thời của Trung Quốc và Nga.

Họ nói chuyện một lát về cuộc sống ở Trung Quốc và ở đây. Rồi Tan

viết ra các chỉ dẫn đến cửa hàng cùng giờ giấc làm việc của Trương và con
trai. Anh đòi được gặp William.

Trương mở cửa vào phòng cậu con trai. Anh nhìn chằm chằm vào căn

phòng trống, lúc đầu là với sự ngạc nhiên, về sau là buồn bực. William
không có ở đó.

Anh quay sang Mỹ Mỹ. “Con trai đâu?”
“Nó ở trong phòng ngủ mà. Em không thấy nó ra ngoài.”

Trương đi đến cửa sau và thấy nó không khóa. William đã để ngỏ chốt

không cài khi thằng bé chuồn ra ngoài.

Không!
Sân trống rỗng. Cả con ngõ đằng sau nó cũng vậy. Anh trở lại phòng

khách. Anh hỏi Tan, “Một đứa trẻ vị thành niên sẽ đi loanh quanh ở đâu?”

“Nó nói tiếng Anh chứ?”
“Tốt hơn chúng ta.”
“Ở góc phố có một quán Starbucks, cậu biết chuỗi đó chứ?”

“Có, quán cà phê.”
“Rất nhiều thanh niên Trung Quốc đến đó. Nó sẽ không hé răng về

Dragon đấy chứ?”

Trương nói, “Không, tôi chắc chắn. Nó biết nguy hiểm thế nào mà.”

Tan cũng có con cái, anh nói, “Nó sẽ là vấn đề lớn nhất của cậu đấy.

Nó sẽ xem cái đó,” chỉ vào ti vi, “và muốn tất cả những gì nó trông thấy
trên đó. Trò chơi điện tử, ô tô và quần áo. Nó sẽ muốn có chúng mà không
cần phải nhọc công lao động vì chúng. Bởi vì ở trên tivi cậu sẽ thấy người
ta có nhiều thứ, cậu không thấy họ kiếm chúng thế nào. Cậu đã đi cả quãng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.